Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 114: Đan Dương Phái (length: 10922)

Hàn Tranh trên mặt lộ ra một chút vẻ lạnh lùng, kẻ này rõ ràng chính là đến ra tay trợ giúp.
Tống Thiên Thanh cũng bắt đầu thiêu đốt khí huyết liều mạng, hắn làm sao không nhìn thấy?
"Đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình, ta không ra tay độc ác, chẳng lẽ lại phải chờ đợi bị hắn giết sao?
Ngươi lại là người phương nào? Có tư cách gì ở chỗ này quản việc vớ vẩn?"
Người trung niên kia thản nhiên nói: "Phí Chính Xuân, phó chưởng môn Đan Dương Phái.
Đan Dương Phái ta cùng Thương Sơn kiếm phái có mối làm ăn dược phẩm, sao có thể ngồi nhìn tiểu hữu Thương Sơn kiếm phái bị thương?
Người trẻ tuổi, nên độ lượng và khoan dung, võ giả với nhau luận bàn so tài là chuyện bình thường.
Nhưng ngươi đã chiếm thế thượng phong mà vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy, cái này có chút quá đáng.
Tiểu hữu Thương Sơn kiếm phái là người trong giang hồ, đâu phải yêu ma, có cần đuổi tận giết tuyệt vậy không?"
Tề Thịnh vừa rồi vừa hay nhìn thấy phó chưởng môn Phí Chính Xuân nhà mình cũng ở đây, vội vàng cùng đối phương nói rõ ý định và thân phận của hai người Tống Thiên Thanh.
Phí Chính Xuân nghe xong, không nói hai lời liền quyết định ra tay giúp đỡ.
Giữa Diệt Ma ti và Thương Sơn kiếm phái, Phí Chính Xuân khẳng định phải chọn Thương Sơn kiếm phái.
Đan Dương Phái nổi tiếng nhất là luyện đan, nhưng Diệt Ma ti sẽ không mua đan dược của Đan Dương Phái, người ta tự có thể luyện đan.
Thương Sơn kiếm phái chính là một khách hàng lớn, có thể có quan hệ thân thiết với hai vị đệ tử nội môn tiền đồ vô lượng, Phí Chính Xuân đương nhiên sẵn lòng ra tay.
Còn việc đắc tội Diệt Ma ti, Phí Chính Xuân cũng không sợ.
Vì hắn đắc tội không phải Diệt Ma ti, chỉ là một Hàn Tranh.
Hàn Tranh, một dẫn đội nho nhỏ, dù hắn mặc giáp vàng huyền cũng không có tư cách đại diện cho Diệt Ma ti.
Huống hồ đừng nói hiện tại Diệt Ma ti rất thiếu người, căn bản không có lực lượng để đối phó các tông môn, thế gia khác.
Ngay cả Trần Bá Tiên khi muốn động đến các tông môn, thế gia khác cũng phải mượn cớ.
Không dạy mà tru, nói thì dễ mà làm thì khó, sẽ khiến toàn bộ võ lâm Sơn Nam đạo đồng lòng chống lại.
Cho nên Phí Chính Xuân không hề sợ hãi, cứ làm lệch đi một chút thôi.
Cho dù tiểu tử trước mắt có bối cảnh, Diệt Ma ti cũng không có lý do gì để đến gây sự với hắn.
Với lại Tề Thịnh vừa nói, Hàn Tranh chỉ là người mới đến Diệt Ma ti, không có bối cảnh gì cả.
"Đan Dương Phái, đúng không? Ta nhớ kỹ."
Hàn Tranh cười lạnh một tiếng, kéo Diệp Lưu Vân và những người khác quay người rời đi.
Tống Thiên Thanh bọn hắn có chỗ dựa là võ giả Huyền Cương cảnh, ở chỗ này xác thực không động được bọn họ, tiếp tục hao tổn cũng không có ý nghĩa gì.
Những người xung quanh xem náo nhiệt thấy không có gì để xem nữa, đều ngấm ngầm "xì" một tiếng.
Võ giả so tài thắng là thắng, bại là bại.
Phí Chính Xuân đột nhiên nhúng tay ra mặt giúp đỡ thì thật quá vô nghĩa, thế này mất mặt quá.
Lâm Thanh cau mày nói nhỏ với Tống Thiên Thanh: "Ngươi có chút bốc đồng rồi, trước đó ngươi thua Hàn Tranh thì có sao, lúc đó mọi người đều chỉ là đệ tử võ quán tầng thấp, ai thua ai thắng không quan trọng.
Nhưng bây giờ ngươi là đệ tử nội môn Thương Sơn kiếm phái, hôm nay lại thua người của Diệt Ma ti, đợi về lại Thương Sơn kiếm phái, nhất định sẽ có người lấy chuyện này ra nói."
Trong Thương Sơn kiếm phái, Lâm Thanh và Tống Thiên Thanh là bạn đồng minh, Tống Thiên Thanh gặp xui xẻo, hắn cũng như rắn mất đầu.
"Ta không có thua!"
Cuối cùng, Tống Thiên Thanh không hề trốn tránh hay mở miệng nhận thua, chỉ là giữa chừng bị Phí Chính Xuân can thiệp, như vậy dĩ nhiên không thể coi là thua.
Lâm Thanh lắc đầu: "Ngươi thua hay không bao nhiêu người đều thấy rồi, không phải ngươi tự nói là được.
Huống hồ ngươi là đệ tử nội môn Thương Sơn kiếm phái, ra ngoài cùng người tranh đấu, không thắng thì cũng coi là thua."
Tống Thiên Thanh nghe vậy sắc mặt âm trầm.
Thua Hàn Tranh một lần thì còn được, lần này lại thua Hàn Tranh lần nữa, ngay cả chính hắn cũng có chút không chấp nhận được.
Lúc này Phí Chính Xuân đi tới hỏi: "Tống tiểu hữu không sao chứ?"
Tống Thiên Thanh miễn cưỡng nở một nụ cười: "Không sao."
Lâm Thanh đứng bên cạnh cười chắp tay: "Cảm ơn Phí tiền bối đã ra tay giúp đỡ, tên Hàn Tranh kia hung hăng hống hách, chúng ta bất đắc dĩ mới xung đột với hắn."
Phí Chính Xuân cười nói: "Đừng khách sáo, người Diệt Ma ti xưa nay vẫn luôn bá đạo ngạo mạn, chúng ta đều quen rồi.
Bất quá dù Diệt Ma ti có bá đạo cũng phải nói lý, so tài xung đột bình thường một chút đã muốn đoạt mạng người ta, thế thì quá tàn nhẫn.
Ta nghe Tề Thịnh nói, Thương Sơn kiếm phái cần mua dược liệu?"
Lâm Thanh gật đầu: "Thương Sơn kiếm phái ta trước kia mua dược liệu ở Hoài Nam đạo, nhưng dạo gần đây Hoài Nam đạo xảy ra chuyện, chắc tiền bối cũng biết, cho nên sư môn sai chúng ta xuống núi tìm một nơi cung cấp dược liệu ổn định.
Vừa rồi chúng ta hỏi Tề huynh, hắn nói Đan Dương Phái là tông môn lấy đan đạo làm chủ, nên chúng ta tính hợp tác với Đan Dương Phái."
Trên mặt Phí Chính Xuân lộ ra vẻ vui mừng: "Đương nhiên không vấn đề gì, Đan Dương Phái ta không dám nói gì khác, chứ đan đạo thì ở Khai Bình phủ này ai cũng biết đến.
Các loại linh đan cấp thấp chỉ cần Thương Sơn kiếm phái mở lời, Đan Dương Phái ta đều có thể luyện ra được.
Linh đan trung cấp thì hơi mất sức, nhưng chỉ cần có nguyên liệu tốt thì cũng không thành vấn đề."
Tề Thịnh chen vào: "Hay là Lâm huynh và Tống huynh đến Đan Dương Phái ở mấy ngày đi, tiện thể xem Đan Dương Phái ta lợi hại trong việc luyện đan thế nào."
Lúc này Phí Chính Xuân lại trừng mắt nhìn Tề Thịnh một cái, rồi cười nói: "Hai vị tiểu hữu, đến Đan Dương Phái ta thì hơi bất tiện.
Chưởng môn nhà ta đang bế quan luyện đan, khi đan lò mở, cả tông môn không thể bị quấy rầy, nếu không dễ xảy ra vấn đề.
Hay là thế này đi, Thương Sơn kiếm phái cần loại đan dược gì, hai vị viết ra một danh sách, ta ngày mai sẽ đưa hàng mẫu đến, các vị thấy sao?"
Lâm Thanh ban đầu cũng không có ý định đến Đan Dương Phái ở lại.
Trước mặt bao người, họ đã thua Hàn Tranh, mặt mũi mất sạch rồi, hắn còn muốn nhanh chóng rời khỏi Khai Bình phủ đây.
"Vậy nghe theo ý Phí tiền bối."
Phí Chính Xuân cười ha hả, dẫn Tề Thịnh rời đi.
Tề Thịnh xuống lầu, có chút khó hiểu hỏi: "Sư thúc, sao chúng ta không để Tống huynh và Lâm huynh đến Đan Dương Phái ở mấy ngày, để kéo gần mối quan hệ?"
"Không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Phí Chính Xuân đột nhiên lạnh mặt: "Ta ở đây, khi nào đến lượt ngươi xen vào?
Lần sau còn dám tùy tiện thay ta quyết định, ngươi đừng có luyện đan nữa, ra kho củi mà nhóm lò đi!"
Sắc mặt Tề Thịnh lập tức biến đổi, vội nói: "Sư thúc thứ tội, đệ tử không dám."
Nhóm lò trong kho củi của Đan Dương Phái không phải là nấu cơm, mà là ngày qua ngày chặt các loại nguyên liệu đốt lò luyện đan, không kể ngày đêm tiếp củi vào lò, không được bỏ quá nhiều cũng không được bỏ quá ít, đơn giản là không phải việc của con người.
Trên lầu, Quách Chân một mặt áy náy nói với Tống Thiên Thanh và Lâm Thanh: "Tống huynh, Lâm huynh, đều tại ta mà hai vị gặp chuyện này, làm liên lụy đến các vị mất mặt, ta thật đáng chết mà."
Quách Chân lúc này cũng thấp thỏm trong lòng.
Hắn không biết ân oán của Tống Thiên Thanh và Hàn Tranh từ huyện Hắc Thạch, còn cho rằng mình phần lớn là nguyên nhân khiến hai người ra mặt, nên mới thua Hàn Tranh, sợ Tống Thiên Thanh sẽ liên lụy đến mình.
Lâm Thanh làm ra bộ dáng rộng lượng, vỗ vai Quách Chân cười nói: "Quách huynh nói gì vậy? Chúng ta xem ngươi là bạn, bạn gặp nhục, chúng ta sao có thể làm ngơ được?
Chắc huynh cũng hiểu rồi, ta và Hàn Tranh đều xuất thân từ huyện Hắc Thạch, thậm chí cùng một võ quán khai mở võ đạo.
Tính tình Hàn Tranh người này âm hiểm, ra tay tàn nhẫn, thù dai, hồi ở võ quán chúng ta đã không ưa hắn.
Hiện tại hắn cùng huynh ở Diệt Ma ti, Quách huynh phải cẩn thận."
Lâm Thanh mấy câu nói vừa khiến Quách Chân biết ơn bọn họ, lại vừa khiến hắn thêm hận Hàn Tranh.
"Hừ! Cái tên Hàn Tranh đó mới vào Diệt Ma ti chưa được mấy ngày đã lên mặt như vậy, không coi ai ra gì, thật đáng ghét!
Chẳng qua Diệt Ma ti Sơn Nam đạo ta bị Trần trấn phủ dẫn tám thành quân lực đi Hoài Nam đạo.
Các bậc tuấn kiệt trong thế hệ trẻ cũng đi cùng rồi, nếu không tới lượt Hàn Tranh đó ngông cuồng sao?
Tống huynh cứ yên tâm, chờ ta có cơ hội, nhất định sẽ giúp huynh trút giận!
Cái tên Hàn Tranh đó thật cho là Diệt Ma ti là nơi dễ dàng mà lấn tới? Rồi sẽ có ngày hắn được biết!"
Sau khi trấn an xong Quách Chân và đưa hắn đi, Tống Thiên Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: "Người tốt đều để mình ngươi làm."
Lâm Thanh cười nhạt: "Hay là sao? Chẳng lẽ lại có thể trút giận lên đầu Quách Chân? Mặc dù hắn chẳng phải nhân vật gì, nhưng mà kẻ này cũng có chút quan hệ tại Khai Bình phủ.
Huống hồ hắn vốn là người của Diệt Ma ti, để hắn gây chút phiền phức cho tên Hàn Tranh trong Diệt Ma ti cũng tốt.
Cha ta từng nói, đừng tự rước thêm kẻ thù vào người, càng có nhiều bạn thì kẻ thù tự khắc ít đi.
Biết đâu lần sau gặp mặt, Quách Chân thật có thể giải quyết Hàn Tranh, giúp huynh trả thù."
Tống Thiên Thanh nhìn sâu vào Lâm Thanh, bỗng nhiên cảm thấy kẻ này có chút đáng sợ.
Sau khi gia nhập Thương Sơn kiếm phái, mình thì luôn xông pha tiến tới, gây thù chuốc oán với vô số người ở nội môn.
Tính cách của hắn vốn đã như vậy, ra tay tàn nhẫn không chừa đường sống, điểm này ngay cả Tống Thiên Thanh cũng biết, hắn cũng không có ý định thay đổi.
Còn gã Lâm Thanh này thì ở sau lưng bày mưu tính kế, rất ít khi tự mình ra tay, ngược lại còn có được thanh danh tốt đẹp, ai ai cũng nói hắn ôn hòa độ lượng, làm việc kín kẽ, duyên với người tốt hơn hắn nhiều.
Chỉ là hợp tác với Lâm Thanh thì hắn cũng không chịu thiệt, nên cũng đành chấp nhận vậy.
Cũng không biết đến khi nào hắn cảm thấy không cần hợp tác với mình nữa, liệu hắn có quay lại tính kế mình hay không.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận