Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 117: Hắn đem mình luyện thành yêu ma! (length: 10982)

Đan Dương Phái cũng không lớn, dù sao cũng chỉ có hơn một trăm đệ tử.
Thậm chí toàn bộ Đan Dương Phái đến cái nơi tập võ ra hồn cũng không có, đệ tử của họ hình như cũng không cần vất vả cần cù tu luyện.
Đan Dương Phái không bao giờ thiếu chính là đan dược, chỉ cần đệ tử của họ có chút thiên phú thì gần như đều có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên.
Nhưng sức chiến đấu thì kém cỏi vô cùng, bị võ giả cùng giai của Diệt Ma ti hoàn toàn đánh cho tơi tả.
Cả tông môn ngoài đại điện trung tâm, hai bên phía sau là từng phòng luyện đan, bên trong bày những lò luyện đan lớn.
Võ giả Diệt Ma ti lần lượt đi xem xét, kết quả cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Phí Chính Xuân đi theo sau Hàn Tranh, cười khẩy không ngừng.
"Chưởng môn của các ngươi đâu?"
Hàn Tranh hỏi.
Phí Chính Xuân chỉ vào một đại điện sâu bên trong nói: "Nơi đó chính là chỗ chưởng môn của chúng ta bế quan luyện đan.
Chưởng môn của chúng ta đang luyện một lò đan dược vô cùng quan trọng, tạm thời không thể ra ngoài."
Nhìn chằm chằm cung điện đó, Hàn Tranh cùng Tô Vô Minh nhìn nhau, Tô Vô Minh khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu ý của Hàn Tranh.
Đan Dương Phái giở trò gì cũng không đáng kể, đơn giản chỉ là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Hai người bọn họ trước đó cũng không hề đối đầu với sức mạnh chân chính.
Cánh cửa đại điện sâu bên trong được làm bằng đồng xanh, vô cùng nặng nề, mấy tên đệ tử Đan Dương Phái cùng nhau mới đẩy ra được.
Mọi người đi vào bên trong, Hàn Tranh mũi khẽ nhăn lại, một mùi hôi thối nhè nhẹ từ bên trong bay ra.
Diệp Lưu Vân cũng ngửi thấy mùi này, mặt hắn hơi biến sắc, nhỏ giọng nói: "Ta dẫn mấy người ở lại canh cửa."
Hàn Tranh gật đầu, Diệp Lưu Vân dẫn theo bốn vệ sĩ huyền giáp canh giữ ở cánh cửa đồng xanh kia, những người khác đi vào trong.
Trong đại điện đèn đuốc lờ mờ, càng vào trong, mùi hôi thối càng nồng nặc.
Đến chỗ sâu nhất, nhìn thấy vật ở bên trong, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Nơi sâu nhất của cung điện đúng là có một cái lò luyện đan, nhưng trong lò lại không phải là đan dược mà là một vạc lớn máu tươi đỏ thẫm!
Lúc này dưới lò đan làm nhiên liệu lại là một đống xương trắng, bốc lên ngọn lửa màu xanh đậm.
"Nhìn lên trên!"
Dương Thiên Kỳ đột nhiên hét lớn.
Phía trên cung điện là một vật trông giống như một tấm lưới lớn, nhưng trên đó lại đầy những gai nhọn.
Bên trong lưới bọc từng đống máu thịt, dây dưa tóc tai, máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống lò luyện đan.
Từng người sống đều từng ở trong lưới lớn, bị gai nhọn xé rách toàn thân, ép nát ra máu tươi.
Nhìn sơ qua, bên trong ít nhất có mấy trăm người, thậm chí người ở dưới cùng đã không thể nhìn ra hình dạng con người, căn bản chỉ là một đống thịt nát bốc mùi hôi thối!
Máu trong lò đan sục sục trào bọt, một cái bóng từ đó nổi lên.
Đó là một khuôn mặt già nua, nhưng thân thể lại cơ bắp cuồn cuộn, thô to cường tráng, chỉ là lại tỏa ra màu xám trắng quái dị.
Bụng của nó lại là một cái lỗ thủng lớn, trong đó dường như có vô số khuôn mặt người vặn vẹo chồng lên nhau, ở chính giữa là một viên đan dược màu xám trắng bị những khuôn mặt người đó bao bọc.
Hàn Tranh đột ngột nhìn sang Phí Chính Xuân, giọng nói lạnh lùng: "Ta coi thường Đan Dương Phái các ngươi rồi.
Ta vốn tưởng rằng Đan Dương Phái các ngươi cấu kết với yêu ma, không ngờ chưởng môn của các ngươi lại tự luyện mình thành yêu ma!"
Phí Chính Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Tranh, đường trời có không đi, địa ngục không cửa lại cứ xông vào!
Hôm nay bị ngươi thấy được những chuyện này, Đan Dương Phái ta ở phủ Khai Bình sẽ không còn chỗ đứng nữa, nhưng các ngươi cũng đừng hòng bước ra khỏi Đan Dương Phái!
Tự mình tìm chết, cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!
Chưởng môn sư huynh, ra tay đi, đừng để sót một ai!"
Chử Chính Hư nhấc khuôn mặt già nua lên, hai mắt đen kịt, như vực sâu.
"Tại sao lại ép ta đến mức này? Coi như không biết gì không tốt sao?
Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian nữa, ta liền có thể biến thân xác thi ma này từ chết thành sống, tại sao các ngươi cứ phải tìm đến tận cửa lúc này chứ?"
Chử Chính Hư thở dài, thân thể quái dị của hắn nhảy ra từ lò luyện đan đầy máu tươi, thân thể ấy vậy mà cao đến cả trượng, tựa như một người khổng lồ nhỏ.
Hàn Tranh lúc nãy không ngửi sai, trên người Phí Chính Xuân dính hơi thở của thi ma.
Chỉ khác là thi ma trong di tích Chân Võ Môn là do tự nhiên sinh ra, còn Chử Chính Hư thì lại luyện chính mình thành thi ma!
Mục đích là gì? Chẳng qua là vì sức mạnh và tuổi thọ.
Chử Chính Hư đã già, thậm chí đã già đến gần hết tuổi thọ.
Nếu không đột phá lên Đan Hải cảnh, hắn sẽ hoàn toàn chết già.
Nhưng khi còn trẻ ở đỉnh cao phong độ, hắn cũng không đột phá được, bây giờ sắp già thì lấy gì để đột phá?
Nhưng cũng không thể phủ nhận Chử Chính Hư là một nhân tài.
Hắn là đại sư luyện đan, luyện cả đời đan, trước khi chết lại muốn luyện tế bản thân.
Thi ma là quái vật được tạo thành sau khi tử khí ngưng tụ lại, không già không chết.
Chử Chính Hư lật trong cổ thư ra phương pháp luyện thi ma hậu thiên, dù không cường đại bằng thi ma tự nhiên, nhưng thân thể cũng không già không chết.
Sau nhiều lần nghiên cứu, hắn quyết định luyện thân thể mình thành thi ma.
Sau đó lại dùng máu tươi của trai gái trẻ làm sức mạnh, rót khí huyết và sinh cơ vô tận vào thân thể thi ma đầy tử khí, đến lúc đó dẫn động lực sinh tử đối nghịch, hoàn toàn từ chết thành sống!
Chỉ là ý tưởng này mới thực hiện được một nửa đã bị Hàn Tranh và những người khác cưỡng ép phá tan.
Hai tay Chử Chính Hư đột nhiên nắm chặt, tử khí vô biên bao trùm cả đại điện.
Mấy chục cái thân thể không đầu to lớn đột nhiên đứng lên, tàn nhẫn xé đám đệ tử Đan Dương Phái đi theo sau lưng Phí Chính Xuân thành hai nửa.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Đan Dương Phái, Phí Chính Xuân thần sắc u ám, mặt không cảm xúc.
Trong toàn bộ Đan Dương Phái, người biết mưu đồ của Chử Chính Hư chỉ có mình hắn, thậm chí còn chính là hắn phối hợp Chử Chính Hư.
Chử Chính Hư sớm đã là thi ma thân thể không thể lộ diện, những trai gái trẻ kia đều do Phí Chính Xuân bắt từ phủ Khai Bình.
Vì vậy lúc trước Phí Chính Xuân mới cực lực chống cự Tống Thiên Thanh và những người khác đến Đan Dương Phái.
Bọn họ đến Đan Dương Phái coi như không phát hiện ra việc Chử Chính Hư luyện thi ma, nhưng nếu đệ tử nội môn Thương Sơn kiếm phái đến thì chưởng môn không ra mặt tiếp đãi cũng không thể chấp nhận được.
Chử Chính Hư làm những chuyện này là vì tuổi thọ, còn Phí Chính Xuân hợp tác với hắn là vì sức mạnh!
Chỉ cần Chử Chính Hư thành công, cũng sẽ luyện chế một bộ thi ma thân thể cường đại hơn cho hắn, giúp hắn bước vào Đan Hải cảnh, đến lúc đó cũng sẽ đem chức chưởng môn Đan Dương Phái truyền cho hắn.
Phí Chính Xuân rất rõ thực lực của mình, cả đời này của hắn gần như vô vọng bước vào Đan Hải cảnh.
Mưu đồ của sư huynh hắn dù điên cuồng, nhưng tính khả thi lại không thấp.
Hơn nữa khi đó Chử Chính Hư đã chuyển hóa mình thành thi ma, bày ra trước mắt Phí Chính Xuân cũng chỉ có hai con đường.
Quyết liệt với sư huynh mình, đi báo cho Diệt Ma ti, Đan Dương Phái nguyên khí đại thương.
Hợp tác với sư huynh mình, tương lai bước vào Đan Hải cảnh.
Phí Chính Xuân đương nhiên chọn vế sau.
Chỉ là tất cả những mưu đồ này hôm nay lại toàn bộ tan vỡ!
Trong lòng hắn hiện giờ cũng vô cùng hối hận, tại sao lại đi nịnh bợ người của Thương Sơn kiếm phái, dẫn đến chọc phải cái tên điên Hàn Tranh này đến đánh Đan Dương Phái.
Hôm nay bị Diệt Ma ti phát hiện ra chuyện này, hắn chỉ có thể giết sạch tất cả mọi người, sau đó cùng Chử Chính Hư trốn vào dãy núi Thiên Thương, thật sự gia nhập vào yêu ma.
Nhưng vấn đề là Phí Chính Xuân không muốn làm yêu ma!
Hắn có thể chấp nhận lấy thân xác yêu ma để tăng sức mạnh, nhưng lại không chấp nhận được việc thật sự trở thành yêu ma.
Quyền thế của chưởng môn Đan Dương Phái, sự phồn hoa của phủ Khai Bình, tất cả những thứ này hắn đều không muốn từ bỏ!
Nhưng bây giờ đã không do hắn lựa chọn.
"Hàn Tranh, ngươi hại mấy trăm năm cơ nghiệp của Đan Dương Phái ta trong chốc lát hủy hoại, giết ngươi trăm ngàn lần cũng khó hả cơn giận trong lòng ta!"
Phí Chính Xuân nổi giận gầm lên, khí huyết cương khí quanh thân đột nhiên sôi trào, lao thẳng đến Hàn Tranh.
Cửa chính phía sau ầm một tiếng đóng lại, Diệp Lưu Vân cũng mang theo mấy vệ sĩ huyền giáp vừa đánh vừa lùi.
Phía sau bọn họ vậy mà có hơn chục thi ma không đầu đuổi theo, truy sát không ngừng.
Những thi ma không đầu này đều là bán thành phẩm mà Chử Chính Hư luyện chế trước đây, không có cách nào làm thân xác thay thế, nhưng lại có thể dễ dàng điều khiển.
Dù không có uy năng kỳ dị nào, nhưng có lợi thế sức mạnh lớn cùng khả năng phòng ngự cơ thể cực mạnh, thậm chí có thể tùy ý xé rách cả võ giả tiên thiên.
"Tìm cơ hội giết Chử Chính Hư trước!"
Hàn Tranh thân hình khẽ động, kèm theo một tiếng sấm sét gầm lên giận dữ, thân hình đã đến trước mặt Phí Chính Xuân.
Hai tay chớp nhoáng một nắm, chân khí to lớn hóa thành một bàn tay khổng lồ trong nháy mắt tóm cả người Phí Chính Xuân vào lòng bàn tay, đột nhiên nhấc lên ném xuống!
Viên Ma Cửu Biến, dời núi!
Theo một tiếng nổ vang, toàn thân Phí Chính Xuân bị nện xuống đất, nội phủ cơ quan nội tạng vỡ nát, miệng lớn phun máu tươi.
Đến nửa bước Huyền Cương, Hàn Tranh thi triển Dời núi rốt cuộc đã có thể thật sự làm rung chuyển võ giả Huyền Cương cảnh.
Trước đó Phí Chính Xuân cũng đã bị Hàn Tranh cùng Tô Vô Minh liên thủ tấn công điên cuồng mà bị trọng thương, lúc này lại gặp dời núi trọng thương, toàn thân hắn khí huyết càng là gần như khô kiệt!
Phí Chính Xuân loạng choạng đứng lên, không dám tin nhìn về phía Hàn Tranh.
Vừa rồi ở bên ngoài, cái này Hàn Tranh vậy mà không vận dụng toàn lực!
"Kết trận! Chống cự thi ma!"
Diệp Lưu Vân quát lớn một tiếng, đám huyền giáp vệ lập tức lấy hắn làm trung tâm kết thành trận thế phòng ngự.
Cung kéo trăng tròn, cái mũi tên Liệt Diễm Phần Không Tiễn thiêu đốt hừng hực ngọn lửa thẳng đến Chử Chính Hư mà bắn tới.
Đồng thời Tô Vô Minh cũng là quanh thân khí huyết sôi trào thiêu đốt, thương mang chói mắt, đi theo sau mũi tên kia trực tiếp lao về phía Chử Chính Hư.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận