Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 185: Diệt môn cùng thu hoạch (length: 10706)

Hàn Tranh dùng thế sét đánh lôi đình đánh bại Hồ Văn Tuệ, Phí Thanh Phong ở đó cũng bị ảnh hưởng.
Hắn tâm thần dao động, bị Trần Cửu Chân trực tiếp bắt lấy sơ hở, một thương xuyên qua xương bả vai, găm thẳng xuống đất.
Hai vị gia chủ của Lê Sơn Phái đều đã bại, việc này xem như kết thúc.
"Để người Lê Sơn Phái các ngươi bó tay chịu trói, đừng cố thủ chỗ hiểm mà chống cự nữa."
Hàn Tranh nhìn Hồ Văn Tuệ, thong thả nói.
"Nằm mơ!"
Hồ Văn Tuệ trừng mắt Hàn Tranh, như muốn rách cả mí mắt, giận dữ quát: "Ta Hồ Văn Tuệ từ nhỏ đã luyện kiếm, không thua gì nam nhi, mười tám năm chưởng môn nữ, hai mươi bảy năm chưởng môn vợ, chết thì chết, sao có thể nói đầu hàng?"
Vừa dứt lời, Hồ Văn Tuệ liền xông về phía đao của Hàn Tranh.
Hàn Tranh đột ngột thu đao, nhưng Hồ Văn Tuệ lại một chưởng đánh vào tâm mạch của mình, ngã xuống đất tắt thở ngay lập tức.
Hàn Tranh nhìn thi thể của Hồ Văn Tuệ trầm mặc một lát.
Dù là quân địch, nhưng nữ nhân này lại kiên cường hơn rất nhiều nam nhân.
Thắng làm vua thua làm giặc, thua chính là thua, nhưng vẫn thà chết không hàng.
Bên kia, Phí Thanh Phong bị ghim xuống đất lại kém xa vợ hắn về sự cứng cỏi.
Thấy Trần Cửu Chân mang sát ý đi về phía mình, Phí Thanh Phong lập tức hoảng sợ, vội nói: "Bang chủ Trần! Huynh Trần! Tha cho ta một mạng!
Ngươi muốn ta giao ai thì giao người đó, Hồ Đức Hải tên vương bát đản kia ngươi muốn giết cứ giết, ngươi không giết thì ta cũng muốn giết hắn!
Trước đó là do con đàn bà Hồ Văn Tuệ kia ngăn cản, giờ nàng chết rồi, ngươi muốn giết cả nhà họ Hồ cũng được!"
Phí Thanh Phong nói thật, hắn thực sự muốn giết cả nhà họ Hồ!
Con đàn bà Hồ Văn Tuệ kia từ khi gả cho hắn thì rất coi thường hắn, bất kỳ quyết định nào của hắn cũng phải qua tay nàng mới có thể ban hành.
Phí Thanh Phong cũng từng phản kháng, nhưng không có tác dụng.
Về thực lực, Hồ Văn Tuệ còn mạnh hơn hắn một bậc, về địa vị, cha của nàng vốn là người đứng đầu Lê Sơn Phái.
Mấy trưởng lão của Lê Sơn Phái hiện tại đều là anh em của chưởng môn đời trước, đều nhìn Hồ Văn Tuệ lớn lên.
Những chấp sự hiện tại của Lê Sơn Phái đều là sư huynh đệ của Hồ Văn Tuệ, từ thời niên thiếu đã yêu mến nàng, tự nhiên cũng nghe theo nàng.
Ở Lê Sơn Phái, lời nói của chưởng môn Phí Thanh Phong không có tác dụng bằng Hồ Văn Tuệ, hắn sớm đã ôm hận trong lòng.
Còn nữa, lần này Lê Sơn Phái gặp nguy, cũng đều do tên vương bát đản Hồ Đức Hải gây ra.
Hắn đã sớm khuyên Hồ Đức Hải phải khiêm tốn, làm việc nên chừa đường lui, nhưng Hồ Đức Hải không nghe, vẫn cứ làm thổ hoàng đế ở mỏ khoáng, giết người tùy tiện.
Con đàn bà Hồ Văn Tuệ kia còn che chở hắn, nói vị trí chưởng môn vốn là của nhà họ Hồ, Hồ Đức Hải cũng có phần, coi như là Hồ Đức Hải nhường cho hắn.
Một kẻ vô dụng như Hồ Đức Hải thì có tư cách gì?
Nếu một loại rác rưởi như Hồ Đức Hải mà lên làm chưởng môn của Lê Sơn Phái thì sớm muộn gì Lê Sơn Phái cũng tan nát trong tay hắn!
Chỉ là Phí Thanh Phong không ngờ rằng, tên phế vật kia không lên làm chưởng môn, lại có thể kéo cả Lê Sơn Phái xuống vực!
"Phí chưởng môn, đến nước này rồi mà ngươi vẫn giả vờ vô tội, đổ hết trách nhiệm lên đầu người đã chết sao?"
Hàn Tranh bước tới, khinh thường nói: "Vợ ngươi tuy có hành động bá đạo, ngông cuồng, bao che mù quáng cho đứa em trai vô dụng của nàng, nhưng làm việc lại có trách nhiệm hơn ngươi nhiều.
Sau khi đám bang chúng Hắc Thủy Bang chết, nếu thái độ của ngươi thành khẩn một chút thì cũng không đến mức ép Trần bang chủ vào đường cùng như vậy, đáng tiếc là ngươi không làm.
Ngươi cũng chẳng hơn gì Hồ Đức Hải, đều không coi đám bang chúng Hắc Thủy Bang là người."
Phí Thanh Phong còn muốn giải thích, nhưng Trần Cửu Chân đã trực tiếp một thương đâm tới, xuyên thẳng qua người Phí Thanh Phong.
Đây cũng là hắn nộp lệ phí nhập bọn cho Hàn Tranh.
Giết Phí Thanh Phong, hiện tại hắn thật sự không còn đường lui.
Đám đệ tử Lê Sơn Phái cũng khá có bản lĩnh, trước đó ỷ vào quân số đông thậm chí còn bắt đầu áp chế Diệt Ma ti và người Hắc Thủy Bang.
Nhưng khi Hồ Văn Tuệ và Phí Thanh Phong chết, đám đệ tử Lê Sơn Phái lập tức tan rã như núi đổ.
"Đại nhân Hàn, đám đệ tử Lê Sơn Phái này nên xử lý thế nào?"
Trần Cửu Chân cung kính hỏi.
Hắn tuy vẻ ngoài thô hào nhưng lại rất thông minh.
Thấy được thực lực của Hàn Tranh, và rốt cuộc đã bước qua ranh giới đối đầu với thế lực giang hồ của phủ Yên Ba, hắn đã hoàn toàn là người của Hàn Tranh, thái độ giữa hai bên cũng cần phải thay đổi.
"Đương nhiên là giao cho Hắc Thủy Bang của ngươi xử lý."
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Diệt Ma ti không tham gia vào tranh chấp giang hồ, ta chỉ là giúp Hắc Thủy Bang ra mặt thôi.
Hồ Đức Hải giết người vô tội, hãy tìm hắn ra giao cho ta, mang về phủ Yên Ba thụ thẩm, những đệ tử Lê Sơn Phái khác bang chủ Trần tự mình xử trí là được.
Thật ra xử lý cũng đơn giản thôi, giết một nhóm, đánh một nhóm, lôi kéo một nhóm là xong.
Từ nay về sau trên giang hồ không còn môn phái Lê Sơn, những đệ tử trung thành với Lê Sơn Phái thì hãy để họ chôn cùng với Lê Sơn Phái luôn.
Những đệ tử Lê Sơn Phái nào không muốn quy phục Hắc Thủy Bang thì ném hết vào mỏ khoáng ở Thiên Hỏa Sơn, để họ nếm thử cảm giác bị người khác ngược đãi.
Còn những đệ tử Lê Sơn Phái đã sớm đầu nhập Hắc Thủy Bang thì phải đối đãi tốt hơn một chút, thậm chí là còn phải tốt hơn cả khi họ còn ở Lê Sơn Phái mới được.
Có sự so sánh như vậy, những đệ tử đầu nhập Hắc Thủy Bang của ngươi mới toàn tâm quy phục."
Trần Cửu Chân gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Tranh.
Cái tên Hàn Tranh này còn trẻ như vậy, rốt cuộc là đầu óc mọc kiểu gì? Sao lại có một bụng mưu mô, toan tính như vậy.
Nếu như mình mà cùng hắn tranh quyền đoạt lợi thì chắc chắn là thua không còn mảnh giáp.
Đồng thời Trần Cửu Chân cũng vô cùng cảm kích, Hàn Tranh lại giao tất cả người của Lê Sơn Phái cho mình, vậy mà không giữ lại một ai.
Đây thực sự là một cơ hội để thực lực của Hắc Thủy Bang tăng vọt.
Thực tế thì không phải Hàn Tranh không muốn giữ lại, mà là giữ lại cũng vô dụng.
Hắn là người của Diệt Ma ti, giữ lại những đệ tử thế lực giang hồ này chẳng lẽ lại muốn tạo phản?
Huống hồ Hàn Tranh cũng không chắc mình sẽ ở phủ Yên Ba bao lâu, cũng không cần thiết phải khống chế quá nhiều người giang hồ cấp thấp như vậy.
Hắn chỉ cần Trần Cửu Chân luôn đứng về phía mình là đủ rồi, người hắn cần khống chế chỉ có một mình Trần Cửu Chân mà thôi.
Đệ tử của Hắc Thủy Bang đi xử lý tiếp quản Lê Sơn Phái, cũng thuận tiện bắt Hồ Đức Hải mang đi.
Chị gái và anh rể của hắn đều vì hắn mà chết, Lê Sơn Phái cũng vì hắn mà bị hủy diệt.
Tuy rằng coi như không có Hồ Đức Hải thì Hàn Tranh cũng sẽ ra tay, nhưng kẻ cầm đầu trước mắt chính là Hồ Đức Hải.
Lúc này Hồ Đức Hải đã gần như phát điên rồi, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.
Hàn Tranh lười nhìn bộ dạng này của hắn, trực tiếp bảo người áp giải về xét xử công khai sau đó chém đầu.
Tên này cũng chẳng là nhân vật gì, thậm chí không cần báo lên đến phủ Khai Bình làm gì, hôm nay xét xử thì mai chém đầu là được.
Trần Cửu Chân bên kia mang theo người Hắc Thủy Bang trực tiếp tiếp quản Lê Sơn Phái, phải mất nửa ngày mới tạm thời ổn định lại tình hình.
Đồng thời, Trần Cửu Chân còn kín đáo đưa cho Hàn Tranh hai cái túi càn khôn, nhỏ giọng nói: "Đại nhân Hàn, trong này một túi là một nửa tài vật của Lê Sơn Phái, một túi là vật trân tàng của hai vợ chồng Phí Thanh Phong, tất cả đều ở đây.
Đặc biệt là vật trân tàng của hai vợ chồng Phí Thanh Phong, bên trong chắc chắn không phải là đồ vật tầm thường, thuộc hạ một chút cũng không dám đụng vào."
"Bang chủ Trần có lòng, những thứ khác thì cứ tùy các ngươi xử trí."
Hàn Tranh hài lòng gật đầu.
Lê Sơn Phái là một môn phái đã phát triển mấy trăm năm, tích lũy chắc chắn là vô cùng phong phú.
Những vật tư cấp thấp kia thì có thể phát cho người của Diệt Ma ti, còn những thứ hai vợ chồng Phí Thanh Phong cất giữ thì mình cứ nhận hết.
Đầu tiên Hàn Tranh mở túi tài vật của Lê Sơn Phái ra, bên trong có hơn vạn nguyên tinh, hơn trăm bình đan dược và hơn sáu trăm thang thuốc ngâm tắm.
Đan dược tuy chỉ là cấp thấp nhưng đối với võ giả tiên thiên thì đã là quá đủ.
Hàn Tranh ném túi càn khôn đó cho Trương Viêm: "Đồ trong này thì chia cho các anh em dựa theo chiến công."
Trương Viêm vừa liếc qua đồ trong túi càn khôn thì trong mắt liền đỏ ngầu.
Đây toàn là tiền mạnh cả, là vật tư tu luyện trong mấy tháng của hơn ba trăm đệ tử Lê Sơn Phái, kết quả hiện tại lại đến tay hơn năm mươi Huyền Giáp Vệ của bọn họ, có thể nói mỗi người đều kiếm được một món tiền từ trên trời rơi xuống.
"Nhớ cho cả anh em đang canh giữ ở phủ Yên Ba một phần, người ta là thủ nhà chứ không phải là người vô dụng."
"Rõ, đại nhân!"
Trương Viêm đáp một tiếng vang dội.
Hàn Tranh lúc này lại liếc nhìn vật trân tàng mà hai vợ chồng Phí Thanh Phong để lại, mắt lập tức sáng lên.
Mười mấy cái bình nhỏ, mỗi bình bên trong đều chứa đan dược trung phẩm.
Còn có mấy nghìn tinh thể lóng lánh trong suốt, nguyên tinh không một chút tạp chất.
Những nguyên tinh này có phẩm chất vô cùng tốt, có thể nói là nguyên tinh cao cấp tiêu chuẩn, võ giả tu luyện nội công bất kỳ thuộc tính nào cũng có thể trực tiếp hấp thu tu luyện, cũng có thể dùng để làm hạch tâm lực lượng cho trận pháp.
Ngoài những thứ này còn có một vài cơ quan ám khí, binh khí dự phòng các loại, cũng đều là cấp huyền binh.
Lần này không chỉ Hắc Thủy Bang của Trần Cửu Chân phát tài mà mình cũng thu hoạch không ít.
"Đại nhân Hàn, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Trần Cửu Chân hỏi.
"Việc đầu tiên là giữ vững vị thế của Lê Sơn Phái, mấy cái đại phái kia chắc chắn sẽ không chủ động ra tay trước, mà sẽ phái người đến tìm ngươi để đòi giải thích.
Khi bọn chúng mải mê chỉ trích lẫn nhau để quyết định không ai được phép động đến ngươi, thì chúng cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để ra tay rồi.
Đến lúc đó ta tự có sắp xếp, sẽ sớm cho người báo tin cho ngươi."
Dặn dò xong Trần Cửu Chân, Hàn Tranh vung tay lên, mang theo đám Trương Viêm đang mừng như điên cùng các huyền giáp vệ trực tiếp quay về phủ Yên Ba.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận