Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 47: Không có đầu óc (length: 12404)

Từ nhỏ đến lớn, Bàng Phi Yến đều đối với Hà Thịnh mặt lạnh không chút thay đổi.
Hiện tại hắn dùng giọng điệu ôn nhu như vậy nói chuyện với Hà Thịnh, Hà Thịnh trong nháy mắt cảm thấy xương cốt mình như nhũn ra.
Hà Thịnh nghe vậy lập tức gật đầu: "Chỉ cần không đi cướp ngục, Phi Yến, ngươi bảo ta làm gì cũng được."
Bàng Phi Yến giọng căm hận nói: "Chúng ta cùng nhau đi bắt tên Hàn Tranh kia, trước cho hắn uống thuốc độc, để hắn đi nói với Trương Thiên Dưỡng rằng hắn cùng Hải ca đánh nhau chỉ là hiểu lầm, Hải ca tuyệt đối không có cấu kết che chở Văn Hương giáo. Chờ Hải ca được thả ra, rồi cho hắn thuốc giải."
Bàng Phi Yến vốn không phải là người phụ nữ thông minh, ngày thường ngang ngược càn rỡ, bị Bàng Hắc Hổ làm hư.
Nàng căn bản không biết thế lực khắp nơi đấu đá tàn khốc đến mức nào, cũng không biết Văn Hương giáo gây họa ở Hoài Nam đạo, cùng triều đình chém giết khốc liệt ra sao, chuyện Thẩm gia cấu kết Văn Hương giáo nghiêm trọng đến mức nào.
Lúc này nàng chỉ nghĩ được rằng Bàng Hắc Hổ nói Hàn Tranh hiện tại là người được Trương Thiên Dưỡng tin tưởng, nên chắc chắn có thể nói chuyện với Trương Thiên Dưỡng.
Cho nên nàng muốn bắt Hàn Tranh, dùng độc dược uy hiếp hắn phải đổi lời khai, gỡ tội cho Thẩm Tòng Hải.
Kế hoạch của nàng có quá nhiều sơ hở, còn kém tin cậy hơn cả việc đi cướp ngục.
Nhưng với đầu óc của Bàng Phi Yến, trong tình thế cấp bách như vậy, nghĩ ra được kế sách này đã là hết mức rồi.
Hà Thịnh tuy thực lực không tệ, nhưng lại có chút khờ khạo, làm việc cứng nhắc, chỉ có lúc đánh nhau mới hung dữ không muốn sống, cộng thêm lòng trung thành, nên mới được Bàng Hắc Hổ coi trọng nhận làm con nuôi.
Bàng Hắc Hổ không yên tâm giao Hắc Hổ Đường cho ai cả, chỉ giao cho Hà Thịnh mới không lo Hà Thịnh phản bội.
Lúc này nghe Bàng Phi Yến nói kế hoạch, Hà Thịnh dù đầu óc chậm chạp nhưng cũng cảm thấy có chút không đúng.
Hắn gãi đầu chần chừ hỏi: "Làm như vậy có được không?"
Bàng Phi Yến lay tay hắn: "Không thử sao biết được hay không?
Cha chỉ dặn ta đừng nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia, ta đi đối phó một tên đệ tử võ quán thì có sao?"
Bàng Phi Yến hai mắt đỏ hoe, làm bộ dáng đáng thương: "Thịnh ca, ta biết từ nhỏ đến giờ ngươi hiểu ta nhất, chuyện gì cũng sẽ đồng ý với ta.
Lần này Hải ca dù không chết, cũng không thể ở lại huyện Hắc Thạch, duyên phận giữa ta và hắn xem như sắp hết rồi."
Nghe xong câu này, đầu Hà Thịnh như nổ tung, mặt đỏ bừng, mừng rỡ kinh ngạc vô cùng.
Bàng Phi Yến khi nào gọi hắn là Thịnh ca?
Từ trước đến nay nàng chỉ toàn gọi Hải ca, Hải ca mà thôi.
Nếu sau này Thẩm Tòng Hải rời khỏi huyện Hắc Thạch, vậy ai còn xứng với Bàng Phi Yến?
Chắc chắn là hắn rồi!
Hà Thịnh trong nháy mắt bỏ hết mọi thứ ra sau đầu, liên tục gật đầu: "Phi Yến, ngươi yên tâm, ta sẽ đi làm ngay!"
"Cẩn thận một chút, đừng để cha biết."
Hà Thịnh nói: "Yên tâm đi, ta trực tiếp điều động mấy tên tâm phúc của Hắc Hổ Đường cùng ra tay.
Tên Hàn Tranh đó cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, mới đột phá Tiên Thiên cảnh chưa được bao lâu.
Tìm thêm mấy người là để đảm bảo an toàn, dù sao cũng phải bắt sống."
Dừng một chút, Hà Thịnh lại nói: "Phi Yến, hay là ngươi đừng đi thì hơn, đao kiếm không có mắt, ta sợ làm ngươi bị thương."
"Không được! Ta nhất định phải tự mình đi cứu Hải ca!"
Hà Thịnh trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng nghĩ đến sau khi Thẩm Tòng Hải đi, sẽ không ai giành Bàng Phi Yến với mình, hắn liền không nói gì nữa, chỉ kín đáo đưa cho Bàng Phi Yến một vật.
Vật đó là một ống kim loại, toàn thân sáng bạc, một mặt có nhiều lỗ nhỏ li ti, mặt kia lại có một cái nút nhỏ.
"Đây là ám khí Vũ Mạc Lưu Tinh Châm của Thiên Cơ Môn, ta cướp được từ tay một thương đội từ bên ngoài đến.
Bên trên có tẩm kịch độc, nếu thấy không ổn, ngươi cứ kích hoạt thứ này, dù là võ giả Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh sơ ý cũng sẽ trúng chiêu."
"Biết rồi, ngươi mau chuẩn bị đi."
Hà Thịnh trong lòng nóng ran, vội đi triệu tập mấy tên tâm phúc tin cẩn của mình, chuẩn bị bắt đầu hành động.
...
Khi trời nhá nhem tối, Trương Thiên Dưỡng liền bảo tất cả đệ tử võ quán không cần tuần tra nữa, ai về nhà nấy nghỉ.
Cuối cùng cũng bắt được người của Văn Hương giáo, Trương Thiên Dưỡng cũng thở phào một hơi.
Tuy hai người này phẩm cấp không cao, nhưng cũng còn tốt hơn là không thu hoạch được gì.
Trương Thiên Dưỡng đang chuẩn bị cạy miệng bọn họ ra, nhưng quá trình có vẻ không được thuận lợi lắm.
Người của Văn Hương giáo vẫn rất kín miệng, dù Trương Thiên Dưỡng dùng bao nhiêu thủ đoạn, vậy mà vẫn không khai.
Nhưng Trương Thiên Dưỡng còn có vài thủ đoạn âm độc hơn chưa dùng đến, một đêm là đủ để hảo hảo trừng trị bọn họ.
Hàn Tranh không hứng thú với những trò này, nên đi thẳng về nhà nghỉ ngơi.
Vì Trương Thiên Dưỡng mấy ngày nay tuần tra khắp huyện thành, khiến cả huyện đều thấp thỏm lo sợ.
Nên lúc này trời vừa mới tối, trên đường đã không có một bóng người, thậm chí nhà cửa bên đường cũng ít thấy ánh đèn, yên tĩnh như một thành phố ma.
Trong tình cảnh này, bất cứ tiếng động nhỏ nào đều lộ ra cực kỳ rõ ràng.
Hàn Tranh đột nhiên dừng bước, cười như không cười nhìn về phía con đường tối đen phía trước.
"Đám người Văn Hương giáo các ngươi gan cũng lớn đấy, giờ này rồi mà còn dám lộ mặt.
Nhưng mà các ngươi tìm ta gây chuyện thì được gì chứ? Có giỏi thì đi cướp ngục ở huyện nha đi."
Hàn Tranh vô ý thức cho rằng vào thời điểm này sẽ có người tìm hắn gây sự, chắc chắn là người của Văn Hương giáo.
Kết quả hắn lại thấy Hà Thịnh cùng Bàng Phi Yến, còn có ba tên võ giả Hậu Thiên hậu kỳ từ bốn phía xông tới, vây Hàn Tranh vào giữa.
Hàn Tranh khẽ cau mày: "Bàng Phi Yến? Không lẽ ngươi muốn thừa cơ này đến báo thù ta?"
Người phụ nữ này ngốc nghếch thật, hôm qua lại còn dám chủ động nhúng tay vào chuyện của Văn Hương giáo, kết quả bị mình đánh bị thương.
Nàng hận mình thì cũng phải thôi, nhưng vào thời khắc mấu chốt này lại còn dám đến báo thù, đúng là không có đầu óc.
Bàng Phi Yến lạnh giọng nói: "Báo thù? Ta không nhỏ nhen đến thế.
Hàn Tranh, chuyện ngươi làm ta bị thương có thể tạm bỏ qua, nhưng ta muốn ngươi nói với Trương Thiên Dưỡng là ngươi đã bắt nhầm người, Hải ca không hề bao che cho người của Văn Hương giáo, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Ta có một viên độc đan ở đây, ngươi ăn vào trước đi, sau ba ngày mới phát tác.
Khi nào Hải ca được thả ra, ta sẽ cho ngươi thuốc giải.
Ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời, chủ động ăn độc đan rồi đi cứu Hải ca, đừng ép chúng ta động tay, để ngươi chịu khổ da thịt!"
Hàn Tranh nửa ngày không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ để nhìn Bàng Phi Yến.
Trong đầu người phụ nữ này chứa toàn cái gì vậy?
Người ta nói ngực to óc bé, còn nàng ngực đã không lớn mà đầu óc lại càng trống rỗng.
Dù có dùng mông mà nghĩ, cũng không thể nghĩ ra được một kế hoạch đầy rẫy sơ hở như vậy.
Hàn Tranh trong nháy mắt có chút mệt mỏi: "Thì ra các ngươi phục kích ta ở đây, chỉ để ép ta đi nói với Trương Thiên Dưỡng thả Thẩm Tòng Hải?
Ngươi không có đầu óc sao? Ta cũng không phải con trai ruột của Trương Thiên Dưỡng, lời ta nói có tác dụng chắc?
Đừng nói là ta, cho dù là huyện lệnh đi nói, ngươi nghĩ Trương Thiên Dưỡng sẽ thả người sao?
Với lại chuyện Thẩm Tòng Hải bao che yêu nhân của Văn Hương giáo thì ai cũng thấy rõ ràng rồi, để bắt hắn, Trương Thiên Dưỡng thậm chí còn không tiếc vạch mặt đánh nhau với Thẩm Thành Sơn.
Bây giờ ngươi lại muốn ông ta thả người, ngươi nghĩ chuyện đó có thể sao? Bát nước đã đổ có hốt lại được à?"
Dù Hàn Tranh nói năng thô tục, nhưng Hà Thịnh cảm thấy lời hắn nói hình như cũng có lý...
Nhưng Bàng Phi Yến lại nổi giận.
"Không biết điều! Hà Thịnh, các ngươi mau ra tay!"
Tuy Hà Thịnh cảm thấy không ổn, nhưng Bàng Phi Yến đã mở miệng, hắn vẫn không do dự mang theo người xông lên.
"Tự tìm chết!"
Sát khí trong mắt Hàn Tranh chợt lóe lên.
Nhạn linh đao bên hông rời khỏi vỏ, Hàn Tranh không lùi mà tiến, lao thẳng đến Hà Thịnh - người có tu vi mạnh nhất.
Thân hình Hàn Tranh linh hoạt như vượn trắng, tay vượn eo ong.
Nhưng nhạn linh đao trên tay lại thấm đẫm sát khí nồng nặc, một đao chém xuống vừa có sự âm lãnh khốc liệt của Huyết Sát Đao, lại có thế chém bổ của Bạch Viên Thông Tí Quyền.
Toàn bộ võ công của hắn hiện tại đều đã đạt tới mức độ thuần thục viên mãn, nên có thể hòa hợp thành một thể, uy lực tăng lên gấp bội.
Hà Thịnh cũng dùng đao, Kim Ti Đại Hoàn Đao!
Bàng Hắc Hổ có hai môn bí truyền võ học Tiên Thiên cảnh là (Hắc Sát Chưởng) và (Hổ Bào Đao).
Môn sau cương mãnh mạnh mẽ, uy lực dữ dằn, Hà Thịnh xoay eo vung mạnh đao, khí huyết quanh thân bùng nổ, gạch đá xanh dưới chân bỗng nhiên nổ tung, trong nháy mắt phát ra một tiếng vang giòn.
Kim Ti Đại Hoàn Đao to gần nửa người va vào nhạn linh đao trông có vẻ mảnh khảnh trong tay Hàn Tranh.
Nhưng một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến, hổ khẩu của Hà Thịnh tê dại, bị Hàn Tranh một đao chém lui một bước.
Long Tượng Bàn Nhược, lực lớn vô song!
Keng! Keng! Keng!
Ba đao liên tục chém tới, Hà Thịnh trực tiếp bị đánh lùi ba bước.
Hắn quát lớn một tiếng, quanh thân vậy mà bùng nổ ra một tiếng gầm trầm đục như mãnh hổ gầm.
Kim Ti Đại Hoàn Đao trong tay điên cuồng xoay tròn, uy vũ như có gió lốc.
Nhưng Hàn Tranh lúc này lại bỗng nhiên bứt ra lùi lại, một đao chém về phía sau lưng một tên võ giả hậu thiên.
Sát khí huyết tinh bỗng nhiên bùng nổ, người võ giả kia mặc dù cũng có tu vi hậu thiên hậu kỳ, nhưng lại căn bản không thể ngăn được một đao kia cực hạn phong mang của Hàn Tranh.
Đao trong tay hắn trong nháy mắt liền bị chém vỡ, thân thể đều bị Hàn Tranh một đao chém thành hai đoạn!
Mưa máu rơi xuống, sát khí quanh thân Hàn Tranh càng sâu.
Hà Thịnh giận dữ gầm lên một tiếng, trong nháy mắt hai mắt đỏ rực.
Đây chính là huynh đệ theo hắn gần mười năm!
Hổ Báo Đao pháp bị hắn thi triển đến cực hạn, nội lực mãnh liệt huy sái, đao thế đổ ập xuống như thác lũ hướng về Hàn Tranh đánh tới.
Hai gã hậu thiên võ giả khác đều cầm trường thương, phối hợp với đao thế của Hà Thịnh hướng về hạ bàn của Hàn Tranh công kích.
Bọn hắn trong ngày thường vẫn phối hợp như vậy với Hà Thịnh, đánh giết từng đối thủ.
Sát khí ngưng tụ, huyết sát khí nồng đậm trên nhạn linh đao trong tay Hàn Tranh thậm chí đã khiến lưỡi đao trắng như tuyết hiện ra một vầng hồng quang.
Long tượng đạp đất, vượn trắng vung tay.
Hai môn công pháp một môn nặng nề hùng hồn, phát lực từ hạ bàn, một môn khí thế vô song, lấy cánh tay phát lực.
Hai luồng lực lượng chồng lên nhau, nương theo huyết sát trường đao trong tay chém ra, một đao lay ba binh, tiếng vang chói tai trong nháy mắt truyền đến!
Ba người đồng thời bị đánh lui, Hàn Tranh được thế không tha, một đao chém về phía Hà Thịnh.
Hà Thịnh xách đao ngăn cản, nhưng lại cảm giác được xúc cảm có chút không đúng.
Một đao kia của Hàn Tranh vậy mà không có bất kỳ lực lượng nào, nhẹ nhàng liền bị hắn đẩy ra.
Lúc này Hàn Tranh lại đột ngột xoay người thu đao, mượn lực lượng của hắn trực tiếp vọt tới một tên bang chúng Hắc Hổ bang.
Bạch Viên Thông Tí, đột ngột đánh xuống!
Theo một tiếng vang trầm, tên bang chúng Hắc Hổ bang kia vậy mà trực tiếp bị Hàn Tranh một quyền đánh mạnh đến nỗi đầu lún vào lồng ngực!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận