Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 176: Tham lam (length: 10035)

"Các vị trò chuyện rôm rả quá nhỉ."
Hàn Tranh nhanh chân bước vào bên trong phòng nghị sự, chắp tay nói: "Tại hạ là diệt ma giáo úy phủ Yên Ba, Hàn Tranh, phụng mệnh quản lý phủ Yên Ba."
Đám người ở đó đều thoáng ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Tranh.
Bọn họ biết Hàn Tranh còn rất trẻ, nhưng không ngờ Hàn Tranh lại trẻ đến thế.
Tuy nhiên, chính người trẻ tuổi trước mắt này, mới đến phủ Yên Ba chưa được mấy ngày đã giải quyết hai con đại yêu cảnh Huyền Cương, còn hủy diệt cả Xích Kỳ đạo.
Đây đều là những việc mà tiền nhiệm Liêu Hoành Thịnh chưa từng làm được.
Vậy nên lúc này dù có cảm thấy Hàn Tranh trẻ quá mức, họ cũng không hề xem thường, đều đứng dậy chào hỏi.
"Ra mắt Hàn đại nhân."
Hàn Tranh cười nói: "Lần này ta cố ý mời các đầu bếp giỏi nhất của các tửu lâu ở phủ Yên Ba đến chiêu đãi các vị, đồ ăn đều đã sẵn sàng, mời các vị."
Nói xong, Hàn Tranh dẫn đám người vào phòng tiếp khách, bên trong đã bày la liệt một bàn đầy sơn hào hải vị, trong đó có không ít món mà mọi người đều rất quen thuộc, đều là những món tủ của các đầu bếp quán rượu lớn ở phủ Yên Ba, lần này Hàn Tranh mời cơm thật sự là rất có thành ý.
Sau khi vào chỗ ngồi, tông chủ Phá Cực Tông Thác Bạt Phong hơi nhíu mày: "Hàn đại nhân lần này mời chúng ta đến dự tiệc là có chuyện gì?"
"Thác Bạt Tông chủ đừng vội, ăn cơm trước đã, có gì cứ đợi cơm nước xong xuôi rồi nói."
Hàn Tranh cười tủm tỉm khẽ đưa tay, mọi người không đoán ra Hàn Tranh có ý gì, đành phải bắt đầu ăn cơm trước.
Tựa như chủ nhà họ Nhạc là Nhạc Thanh đã nói trước đó, cứ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
Sau ba lượt rượu, món ăn đã qua năm vị.
Thấy đám người ở đây cũng ăn gần no, Hàn Tranh nhẹ nhàng gõ bàn một tiếng, nói: "Ta cũng không vòng vo nữa.
Hôm nay tìm mọi người đến chỉ vì một chuyện, đó là chuyện về linh điền và khoáng sản quanh phủ Yên Ba."
Đám người ở đây liếc nhìn nhau, ai nấy đều lộ ra một nụ cười nhạt.
Họ biết ngay là chuyện này mà.
Các diệt ma giáo úy quản lý phủ Yên Ba đời nào mà chẳng muốn đoạt lại bằng hết số linh điền khoáng sản này, vì thế có thể nói là tính toán kỹ lưỡng.
Xem ra hiện tại Hàn Tranh này cũng chỉ là lặp lại bài cũ, chẳng qua là đổi cách lôi kéo mà thôi.
Thác Bạt Phong vốn tính nóng nảy liền lạnh giọng nói: "Chỗ linh điền khoáng sản này chúng ta đã kinh doanh nhiều năm nay rồi, còn gì mà phải bàn nữa?"
Hàn Tranh cũng không giận, chỉ thản nhiên nói: "Kinh doanh nhiều năm nay là của các ngươi sao? Khi Quy Nguyên Kiếm Các quật khởi, cũng không ít lần cắt xẻo từ các ngươi đấy thôi."
Sắc mặt đám người ở đây đều có chút khó coi.
Lúc trước khi Quy Nguyên Kiếm Các trỗi dậy, lợi ích xung quanh phủ Yên Ba cơ hồ đều bị đám môn phái này chia nhau chẳng còn gì.
Vậy nên khi Quy Nguyên Kiếm Các mạnh lên, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với họ.
Đám môn phái này ngoài Vũ Văn gia ra, những kẻ khác đều bị Quy Nguyên Kiếm Các làm cho thiệt hại không ít.
Vũ Văn gia là mạnh nhất, nhưng cũng khá thức thời, không hề đối đầu trực tiếp với Quy Nguyên Kiếm Các, mà chủ động dâng cho Quy Nguyên Kiếm Các một mảnh linh điền và một mỏ khoáng, đổi lấy sự ưu ái của Quy Nguyên Kiếm Các.
Còn những nhà khác, sau mấy trận giao chiến bị tổn thất lớn thì mới coi như là triệt để sợ hãi.
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Về mấy chỗ khoáng sản linh điền quanh phủ Yên Ba, thực ra mỗi người đều có lý lẽ riêng.
Đứng từ góc độ Diệt Ma ti thì đương nhiên là các ngươi nhân lúc Diệt Ma ti suy yếu mà kiếm chác.
Nhưng trong mắt các ngươi thì, các ngươi chiếm cứ linh điền khoáng sản do Hắc Sơn lão yêu để lại, hoàn toàn dựa theo quy củ của Diệt Ma ti năm đó.
Thật ra trong mắt ta, ai cũng không sai."
Mọi người ở đây đều khẽ gật đầu, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút.
Lời Hàn Tranh nói còn xem như là lời người.
Chứ không giống như các diệt ma giáo úy quản lý phủ Yên Ba trước đây, hễ mở miệng là bắt họ giao hết linh điền khoáng sản ra.
"Về chuyện này, ta cũng có một ý tưởng.
Hiện tại những linh điền khoáng sản này, thực ra không chỉ có Diệt Ma ti và các ngươi tranh chấp, mà bản thân các ngươi cũng tranh chấp lẫn nhau phải không?"
Mọi người ở đây đều khẽ gật đầu.
Lúc trước khi thuộc hạ của Hắc Sơn lão yêu rời đi, các thế lực đều tranh nhau ra tay chiếm giữ linh điền khoáng mạch, người được nhiều người ít, cũng là tranh đoạt lẫn nhau.
Cho nên cuối cùng, nơi mà các nhà chiếm giữ thì lộn xộn, có những linh điền thậm chí còn nằm cạnh nhau, một số mỏ khoáng lại do hai thế lực cùng khai thác.
Cứ thế, mỗi lần đến mùa thu hoạch linh dược thì các thế lực lớn lại phải đánh nhau một trận, bình thường cũng tranh chấp nhau suốt.
Tất nhiên, những xung đột này đều nằm trong phạm vi kiểm soát, một khi Diệt Ma ti muốn nhúng tay, họ chắc chắn vẫn sẽ liên hợp lại đối phó với Diệt Ma ti.
"Ta thấy cái kiểu tranh chấp này chẳng cần thiết gì cả, chỉ tốn sức mọi người, hôm nay ta tìm các vị tới, chính là muốn giải quyết các tranh chấp giữa Diệt Ma ti và các vị.
Mấy khoáng sản linh điền này chúng ta cũng không định rõ là của ai, cứ trực tiếp đưa ra cùng nhau kinh doanh, dựa theo thực lực của mỗi thế lực mà cùng phát triển.
Khai thác mỏ nguyên tinh cần những võ giả khí huyết cường kiện, người bình thường không thể đào nổi.
Diệt Ma ti ta có rất nhiều tù phạm, vừa hay có thể dùng họ đào mỏ, các thế lực lớn chỉ cần phái người thống nhất quản lý là được.
Linh dược thu được từ linh điền các vị có thể đưa trực tiếp đến Diệt Ma ti ta, Diệt Ma ti ta có luyện đan sư chuyên nghiệp.
Đợi luyện chế thành đan dược thì sẽ dựa theo tỷ lệ chia cho các vị, như vậy còn có lời hơn việc các vị tự trồng linh dược xong rồi bán đi, sau đó lại dùng tiền mua đan dược.
Đến lúc đó mọi người không cần phải xung đột, chỉ cần an tâm tu hành là có thể nhận được nguồn tài nguyên này, tại sao lại không làm?"
Hàn Tranh cười tủm tỉm nhìn đám người ở đó, trông cứ như một thương nhân hiền hòa.
Lời vừa nói ra, đám người ở đây quả thật có hơi động lòng.
Trừ một vài thế lực giang hồ, không ai là người hiếu chiến, cả ngày chỉ nghĩ đến đánh đánh giết giết.
Không cần trả giá nhiều mà vẫn có thể có được nhiều lợi ích, đương nhiên họ rất muốn.
Chủ nhà họ Nhạc Nhạc Thanh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Vậy Hàn đại nhân định phân chia lợi ích giữa chúng ta và Diệt Ma ti theo tỷ lệ nào?"
"Rất đơn giản, một nửa một nửa nhé."
Sắc mặt Nhạc Thanh lập tức trầm xuống, những người khác sắc mặt cũng không mấy dễ nhìn.
"Hàn đại nhân có vẻ ảo tưởng quá rồi? Hay căn bản là không có thành ý?"
Nhạc Thanh cười khẩy nói: "Chỗ linh điền và mỏ khoáng này hiện giờ còn nằm trong tay chúng ta, Hàn đại nhân ngài há miệng cái là muốn lấy đi một nửa?"
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, đừng để ý xem chỗ linh điền và mỏ khoáng đó là của ai, mấy chục năm rồi vẫn cứ là chuyện cũ rích, có cãi cũng không ra lẽ.
Coi như mấy thứ này là của chung có được không? Diệt Ma ti ta có thể cung cấp tù đồ đi đào mỏ, còn có thể luyện đan.
Chỉ cần mọi việc được thương lượng thành công, mọi người không cần xung đột vẫn có thể toàn lực phát triển, đến lúc đó sản lượng mỏ khoáng và linh điền đều có thể tăng trưởng, Diệt Ma ti ta muốn một nửa thì quá đáng sao?"
Hàn Tranh cho là mình muốn như vậy là không quá đáng, nhưng trong mắt mấy thế lực giang hồ này, Hàn Tranh chính là muốn moi thịt từ miệng họ ra!
Nhạc Thanh trực tiếp đứng dậy, lạnh giọng nói: "Ta còn tưởng Hàn đại nhân có thành ý, không giống những diệt ma giáo úy khác. Nhưng xem ra, Diệt Ma ti vẫn là muốn cắt xẻo thịt của chúng ta!"
"Vậy Nhạc gia chủ cho rằng bao nhiêu là phù hợp?"
Nhạc Thanh giơ tay ra, nói: "Nhiều nhất là một thành."
"Nhạc gia chủ coi Diệt Ma ti ta là đi ăn xin sao?"
Hàn Tranh tức đến mức bật cười.
Xem ra hắn đã thấy được lòng tham của những thế lực địa phương này.
Diệt Ma ti đưa tù đồ ra đào mỏ, còn phải luyện đan, cuối cùng mới chỉ được một thành, như vậy thì một thành này chẳng khác gì là tiền công, chẳng khác nào làm không công cho đám thế lực giang hồ này.
"Ta không hề có ý đó, chỉ là Hàn đại nhân ngài muốn nhiều quá thôi, xin lỗi ta không thể chấp nhận!"
Nói xong, Nhạc Thanh trực tiếp quay người bỏ đi.
Tông chủ Phá Cực Tông Thác Bạt Phong cũng cười khẩy một tiếng rồi quay người rời đi.
Thấy hai người này đi, những người khác cũng nối gót nhau rời đi.
Lão tổ Vũ Văn gia không đến, đến là gia chủ Vũ Văn Khang.
Vũ Văn Khang khí chất ôn hòa nho nhã, nhìn như một thầy giáo.
Hắn cuối cùng mới đứng dậy, chắp tay nói với Hàn Tranh: "Hàn đại nhân đừng trách, muốn đám người kia nhả đồ đã nuốt vào bụng ra thì đâu dễ vậy.
Vũ Văn gia ta thì không sao, chỉ cần Hàn đại nhân thuyết phục được họ, Vũ Văn gia ta nguyện ý hợp tác với Diệt Ma ti."
Bản thân Vũ Văn gia cũng không chiếm quá nhiều linh điền và mỏ khoáng, cho nên thái độ đối với Diệt Ma ti luôn xem như là ôn hòa nhất.
Thấy mọi người đã đi hết, nụ cười trên mặt Hàn Tranh không hề tắt, nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận