Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 127: Lớn thông minh (length: 10727)

Quan Hoành Đồ nhìn về phía Hàn Tranh, hơi kinh ngạc.
Hắn cứ tưởng rằng chỉ có mình tìm được chỗ này thôi chứ.
Bóp nắm tay, Quan Hoành Đồ cười lớn nói: "Đồ đệ Diệt Ma ti, không biết ngươi gặp may hay rủi.
Bảo vật này là của ta, Quan Hoành Đồ, đừng tranh giành, nếu không ta sẽ không nương tay đâu.
Diệt Ma ti một tháng kiếm được mấy trăm lượng bạc, không đáng để ngươi phải liều mạng như vậy."
Lời nói của Quan Hoành Đồ cực kỳ ngạo mạn, nhưng khác với kiểu ngạo mạn của Quách Chân.
Sự ngạo mạn của hắn tràn đầy tự tin, hắn thật sự cho rằng Hàn Tranh không phải đối thủ của hắn, dù có may mắn phát hiện ra chỗ này cũng không lấy được bảo vật.
Những nhân vật kiệt xuất trẻ tuổi của Diệt Ma ti, như Tô Vô Minh chẳng hạn, Quan Hoành Đồ đều biết, tuyệt đối không có người nào như trước mắt.
Hắn có tự tin tuyệt đối, chỉ cần không đụng phải loại cấp bậc như Tô Vô Minh, những người khác hắn hoàn toàn không để vào mắt.
"Đối với ngươi có lẽ cũng không cần phải liều mạng, có đôi khi tự tin quá mức, kết cục sẽ rất thê thảm đấy."
Hàn Tranh khẽ lắc đầu, Thu Thủy Kinh Hồng đã ở trong tay.
Quan Hoành Đồ là kiểu người quá thẳng thắn.
Sư môn trưởng bối của bọn chúng dù gì cũng sẽ tìm cớ, nói rằng mình đến báo thù cho ai đó.
Còn hắn thì ngược lại, nói thẳng toẹt ra là đến để tranh bảo vật.
Đúng lúc này, Hàn Tranh bỗng nhiên hướng về phía cửa vào, giọng lạnh lùng: "Ai! Ra đây!"
Bàng Vạn Xuân cười lớn đi vào đại điện: "Không ngờ hai vị đến nhanh như vậy."
Hàn Tranh nhẹ nhàng nhíu mày: "Ngươi cũng thẩm vấn Huyết Lang đạo rồi tìm đến đây à?"
Bàng Vạn Xuân kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải? Ngươi tùy tiện mà đến được đây sao?"
Hàn Tranh im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Bảo vật này thuộc về cả hai người các ngươi, hai người cứ tự tranh giành, ta đi đây."
Trực giác mách bảo Hàn Tranh rằng, nơi này không ổn!
Ban đầu Hàn Tranh còn không thấy có gì, Cừu Kinh Kiêu là cáo già, có ba hang cũng là chuyện thường.
Nhưng đến khi Hàn Tranh tìm được nơi này lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nơi cất giấu bảo tàng được bố trí quá sơ sài.
Có lẽ đây là do Diệt Ma ti đánh úp bất ngờ, Cừu Kinh Kiêu không kịp chuẩn bị.
Nhưng bây giờ cả Quan Hoành Đồ và Bàng Vạn Xuân đều tìm tới đây rồi, có thể sau này sẽ càng có nhiều người tìm đến.
Vậy thì Cừu Kinh Kiêu còn giấu làm gì, cứ ngoan ngoãn giao nộp bảo vật là xong.
Có lẽ Hàn Tranh đa nghi, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Chỉ cần không rời khỏi Tụ Long quật, bảo vật này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai còn là một ẩn số.
Bàng Vạn Xuân nhìn Hàn Tranh chằm chằm: "Vị huynh đệ Diệt Ma ti này cũng tính toán giỏi đấy, chuẩn bị chờ ta với Quan huynh đánh cho sứt đầu mẻ trán, rồi ngươi ra tay hốt lợi?"
Sau đó, Bàng Vạn Xuân nhanh chóng chuyển đầu sang phía Quan Hoành Đồ: "Quan huynh, Diệt Ma ti không cùng một đường với chúng ta, hay là chúng ta xử lý tên huyền giáp vệ này trước đi, rồi sau đó chúng ta hãy phân định thắng thua thì sao?"
Quan Hoành Đồ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Hai người vây một tên huyền giáp vệ nhỏ bé, ta Quan mỗ không làm được chuyện đó đâu, muốn động thủ thì tự ngươi động thủ đi."
Bàng Vạn Xuân cười cười, nhìn về phía Hàn Tranh: "Vị bằng hữu này, ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi, e rằng tính sai rồi."
"Cho nên ta muốn đi cũng không được sao?"
Hàn Tranh buông tay, hơi bất đắc dĩ nhìn hai tên đầu óc có vấn đề này.
Hai người này cũng là hàng hiếm.
Tên Quan Hoành Đồ thì rõ ràng tự tin quá độ, đầu óc ngu si mà tay chân thì phát triển.
Bàng Vạn Xuân thì vẻ ngoài thoải mái, nhưng thực chất trong mắt tràn đầy tham vọng, dù Hàn Tranh có nói thế nào hắn cũng cảm thấy đối phương có mưu đồ.
Thực tế Hàn Tranh chỉ đơn thuần không muốn nhảy hố mà thôi, hơn nữa hắn giờ đang cảm thấy Cừu Kinh Kiêu chưa chắc đã giấu bảo vật ở chỗ này.
"Coi như ngươi không có ý định làm ngư ông sau đó đoạt bảo, ta làm sao có thể để ngươi đi tìm người của Diệt Ma ti được?"
Bàng Vạn Xuân mặt tươi cười, nhưng tay không hề nương tình.
Một chưởng vỗ ra, chân khí hội tụ trong lòng bàn tay Bàng Vạn Xuân, ánh sáng tinh tú lấp lánh như ngân hà mênh mông.
Hãn Hải Tinh Thần Quyết của Tây Lăng Bàng gia, nổi danh giang hồ với nội lực chân khí hùng hậu, võ giả tiên thiên Bàng gia có sức mạnh hùng mạnh, thậm chí gần đạt tới cảnh giới Huyền Cương.
Hàn Tranh cười lạnh một tiếng, Đại Hắc Thiên Ma Công tu luyện ra ma khí cuồn cuộn quanh thân, trong nháy mắt giống như Thiên Ma giáng lâm, sức mạnh cường hãn thậm chí vượt xa Bàng Vạn Xuân.
Cùng lúc đó, khí huyết cơ bắp Hàn Tranh phồng lên, Long Tượng Trấn Ngục, thần lực gia thân.
Một quyền đánh ra, sức mạnh mạnh mẽ thậm chí còn xé toạc không khí, tạo ra một tiếng rít chói tai.
Trong nháy mắt, sắc mặt Bàng Vạn Xuân đột nhiên biến đổi.
Ngay cả Quan Hoành Đồ đang khoanh tay lười quan tâm chuyện đời cũng phải kinh hãi.
Hàn Tranh trước đó để tránh gây sự chú ý, luôn thu liễm khí tức.
Lúc này bỗng nhiên bộc phát ra khí tức cuồng bạo, tựa như một con thỏ trắng hiền lành biến thành một con yêu ma dữ tợn!
Quyền và chưởng đối chọi, Bàng Vạn Xuân lập tức cảm thấy một lực lớn kinh người đánh tới.
Hắn lập tức kêu lên đau đớn, chân khí tinh mang quanh thân không ngừng tăng vọt mạnh mẽ chống đỡ, nhưng thân hình vẫn lùi lại ba bước, lúc này mới chống đỡ được một quyền kinh người của Hàn Tranh.
Lúc này Hàn Tranh cũng hơi ngạc nhiên nhìn Bàng Vạn Xuân.
Thực lực của Bàng Vạn Xuân không hề yếu, cũng đã đạt tới nửa bước Huyền Cương cảnh rồi.
"Rốt cuộc ngươi là ai!?"
Bàng Vạn Xuân mặt tái mét nhìn Hàn Tranh.
Những cao thủ trẻ tuổi của Diệt Ma ti Sơn Nam đạo hắn đều biết, nhưng tuyệt đối không có ai như người này.
"Diệt Ma ti doanh chữ Khôi, Hàn Tranh."
"Diệt Ma ti song sát!"
Sắc mặt Hàn Tranh lập tức tối sầm lại.
Tên ngu ngốc nào lại đặt cho hắn cái biệt danh này vậy, còn có thể khó nghe hơn nữa không?
Ban đầu cái biệt danh này chỉ truyền trong Diệt Ma ti thôi mà, sao lại truyền ra ngoài rồi?
Thực tế thì Hàn Tranh lại không biết, danh tiếng của hắn có thể còn lạ lẫm với những người bình thường trong giới giang hồ Sơn Nam đạo, nhưng với những đại phái hàng đầu như Tây Lăng Bàng gia thì không còn xa lạ gì.
Trước đó, Hàn Tranh và Tô Vô Minh cùng nhau diệt hai nhà, chính là để cảnh cáo các thế lực giang hồ ở Sơn Nam đạo.
Để bọn chúng biết, dù Diệt Ma ti chỉ còn lại một người, cũng có sức mạnh để diệt môn.
Cho nên tên tuổi của Hàn Tranh và Tô Vô Minh sớm đã được các đại phái biết đến, đặc biệt là Hàn Tranh ra tay tàn nhẫn, cái thảm cảnh của Phùng gia còn tàn khốc hơn cả việc giết người đơn thuần.
Chỉ là danh tiếng này không được tốt đẹp cho lắm, trong mắt các thế lực giang hồ hắn, Hàn Tranh chính là ưng khuyển được Diệt Ma ti bồi dưỡng, ra tay tàn ác, vô cùng nhẫn tâm.
"Hóa ra ngươi là kẻ đã diệt Phùng gia ở huyện Tây Lâm, cùng Hàn Tranh nổi tiếng ngang Tô Vô Minh! Thảo nào có thực lực như vậy!"
Bàng Vạn Xuân thu lại vẻ ngạo nghễ lúc trước.
Một thanh kiếm dài mũi nhọn lấp lánh sáng choang xuất hiện trong tay hắn, ánh kiếm tinh huy vô biên bao phủ lấy Hàn Tranh.
Một tên huyền giáp vệ bình thường đương nhiên không đáng để hắn nghiêm túc.
Nhưng một cao thủ trẻ tuổi của Diệt Ma ti nổi tiếng cùng Tô Vô Minh, thì đủ để hắn dốc toàn lực ứng phó.
Thu Thủy Kinh Hồng trong tay Hàn Tranh lưu chuyển huyết sát ma khí, đao mang đen ngòm uốn lượn chém xuống, hai màu đỏ đen xé toạc ánh sáng tinh tú, trong nháy mắt áp chế Bàng Vạn Xuân.
Tây Lăng Bàng gia tuyệt học trấn phái là Hãn Hải Tinh Thần Quyết, đệ tử của môn phái này có thể dùng nhiều loại vũ khí, chỉ là Bàng Vạn Xuân thích dùng kiếm.
Nhưng kiếm pháp của hắn chắc chắn không sắc bén bằng Thập Tam Tự Chân Quyết kiếm đạo của Thương Sơn kiếm phái, gần như vừa giao thủ, kiếm thế của hắn đã bị Hàn Tranh áp chế.
Cùng với tiếng đao kiếm va chạm nổ vang, thân hình Bàng Vạn Xuân từng bước lùi lại, càng đánh càng kinh hãi?
Sao hắn lại có cảm giác đao pháp của Hàn Tranh mang khí thế thiên đao của Tống gia vậy?
Một đao nhìn có vẻ đơn giản lại ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn biến hóa, một đao phá vạn pháp, mặc cho kiếm thế của hắn biến ảo thế nào, Hàn Tranh một đao chém xuống hắn đều phải chuyển đổi kiếm thế để hết sức ngăn cản.
Nhưng Thiên đao của Tống gia là bí truyền, người ngoài làm sao học được? Nhất là chân ý tinh túy của thiên đao, nếu không được trưởng bối Tống gia đích thân truyền dạy, thì những đệ tử Tống gia kia cũng không thể lĩnh ngộ.
Hãn Hải Tinh Thần Quyết của Tây Lăng Bàng gia nổi tiếng trong giang hồ nhờ sức mạnh hùng hậu, cho nên dù võ kỹ Bàng gia hơi kém một chút, nhưng cũng có thể dùng sức để đè người.
Kết quả hôm nay, Bàng Vạn Xuân lại đụng phải một Hàn Tranh còn mạnh hơn hắn về lực lượng.
Ưu thế của Hãn Hải Tinh Thần Quyết bị áp chế triệt để, giao đấu hơn mười chiêu, mà hắn không hề chiếm được chút thượng phong nào!
Trong lòng Bàng Vạn Xuân chùng xuống, không thể đánh thế này được!
Hắn vốn không muốn để cho Hàn Tranh hưởng lợi nên mới muốn gạt Hàn Tranh ra trước.
Nếu cứ đánh tiếp thế này thì ngư ông đắc lợi sẽ là Quan Hoành Đồ mất, mặc dù hắn cảm thấy Quan Hoành Đồ không có cái đầu đó.
"Quan Hoành Đồ! Ngươi còn không lên thì bảo vật này thật sự sẽ về tay Diệt Ma ti đấy!"
Quan Hoành Đồ hừ lạnh một tiếng, trên người cũng bùng lên một luồng chiến ý kinh người, nhìn về phía Hàn Tranh.
Hắn cũng coi là một kẻ cuồng võ, ở trong tông môn thường xuyên động tay động chân với các sư huynh đệ đồng môn.
Bàng Vạn Xuân lo lắng cho vị trí người kế thừa của mình, Quan Hoành Đồ cũng chẳng sợ.
Bởi vì trong môn, các sư huynh đệ cùng thế hệ đều bị hắn đánh cho răm rắp, ai dám hé răng nửa lời?
"Ngươi tránh ra, để ta đấu với hắn!
Ta Quan Hoành Đồ không có thói quen cùng người khác vây đánh!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận