Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 287: Trộm thiên uy (length: 9703)

Đỗ Tùng Tuyền lúc này hối hận vô cùng.
Vốn dĩ hắn cho rằng đối phó một gã La đạo nhân chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay, vừa không đắc tội Hàn Tranh, lại có thể kiếm chút danh tiếng.
Ai ngờ chiến lực của đối phương lại vượt xa tưởng tượng của hắn.
Lẽ nào Diệt Ma ti vẫn luôn chiến đấu với yêu ma cấp bậc này sao?
Trong khoảnh khắc, Đỗ Tùng Tuyền dường như đã hiểu phần nào sự khó khăn của Diệt Ma ti.
Thật ra, cũng có một số đại phái giang hồ biết cách chém giết yêu ma.
Bất quá, trọng tâm của các thế lực giang hồ này không phải là chém giết yêu ma mà là bảo toàn bản thân, sau đó là làm lớn mạnh chính mình, tất cả đều vì lợi ích của mình mà thôi.
Việc bọn hắn chém giết yêu ma chỉ là vì yêu ma gây chuyện trong phạm vi thế lực của họ, ảnh hưởng đến lợi ích của họ, hoặc vì danh tiếng của mình mà thôi.
Chứ không giống như Diệt Ma ti, thù không đội trời chung với yêu ma, chỉ cần gặp yêu ma là tình thế một mất một còn.
"Hãy dùng Thâu Thiên Cung thử xem, La đạo nhân này đã hoàn toàn hiến tế nhục thân rồi, loại lực lượng này ngay cả chính hắn cũng không chịu nổi."
Giọng Yến Huyền Không vang vọng trong đầu Hàn Tranh, hiếm khi nghiêm nghị.
Với tầm mắt và kiến thức của hắn, những công pháp bí thuật khác, hắn đều có thể đoán được uy năng lớn đến đâu.
Nhưng loại công pháp dính líu đến lực lượng tà ma vực ngoại này, Yến Huyền Không lại không cách nào đánh giá, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Thực ra, không cần Yến Huyền Không nói, Hàn Tranh cũng đã chuẩn bị dùng Thâu Thiên Cung rồi.
Thâu Thiên Cung Chúc Long hình dáng mỹ lệ, quấn quanh ngọc đen nằm trong tay Hàn Tranh, một luồng khí tức huyền ảo lan tỏa ra.
Tay kết ấn quyết, khí huyết quanh thân Hàn Tranh bỗng nhiên sôi trào mãnh liệt.
Khí huyết cuồn cuộn tràn ra, sau lưng Hàn Tranh mơ hồ hình thành một bộ Long Tượng Kình Thiên Đồ Lục.
Đồng thời, Hàn Tranh vận chuyển Tử Huyết Huyền Dương Đại Pháp, khí huyết sôi trào mãnh liệt trong nháy mắt liền bùng cháy, hóa thành một luồng khí tức cường đại vô cùng.
Bí pháp của La đạo nhân che khuất cả mặt trời mặt trăng, còn khí huyết bùng cháy quanh thân Hàn Tranh lúc này lại là ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Yến Huyền Không phát hiện Tử Huyết Huyền Dương Đại Pháp có thể phối hợp với Thâu Thiên Cung, giờ Hàn Tranh lại hợp nhất Long Tượng Kình Thiên Đồ Lục cùng Tử Huyết Huyền Dương Đại Pháp, uy năng lại càng thêm mạnh mẽ.
Giương cung cài tên, Thâu Thiên Cung bỗng nhiên phát ra một lực hút kinh người, như thể thôn tính, điên cuồng hút vào khí huyết toàn thân Hàn Tranh.
Trên dây cung, một mũi tên hoàn toàn do khí huyết cực hạn ngưng tụ dần dần hiện ra.
Chờ mũi tên đó ngưng tụ hoàn toàn, khí huyết toàn thân Hàn Tranh đã bị rút đi ít nhất một nửa!
Lúc này trên không trung, vô biên khí đen đã bắt đầu hạ xuống, linh khí giữa đất trời đều bị nó ăn mòn.
Hàn Tranh đột ngột buông tay, tiếng dây cung xé gió như tiếng rồng ngâm, chợt nổ vang!
Âm thanh vĩ đại thường tĩnh lặng, mọi người bên tai lúc này bỗng nhiên yên tĩnh, tựa như cả thiên địa trong khoảnh khắc này đều ngừng lại.
Mũi tên đỏ rực bùng cháy ngọn lửa khí huyết chói mắt, như cầu vồng nối trời, xé toạc một vết rách lớn trên chân trời tối đen!
Giữa không trung, La đạo nhân phát ra một tiếng rú thảm thiết thê lương.
Vô biên hắc ám tiêu tan, thân thể vượn ma khổng lồ rơi xuống đất, ngực không còn trái tim tà dị vặn vẹo.
Thân thể khổng lồ bắt đầu tan rã, hóa thành một vũng nước đen dung nhập vào lòng đất.
Nước đen tựa như có tính ăn mòn cực lớn, ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn thành một cái hố lớn.
Mặt Hàn Tranh trắng bệch, thu hồi Thâu Thiên Cung thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó hắn còn cảm thấy mình có thể bắn ra ba mũi tên, giờ nghĩ lại vẫn có chút đánh giá cao bản thân, nhiều nhất cũng chỉ hai mũi tên là cùng.
Bất quá, việc chém giết thứ này vậy mà không cho mình yêu ma tinh nguyên hoặc khí huyết tinh nguyên, lẽ nào lại là do lực lượng của đối phương đến từ tà ma vực ngoại, đã hiến tế toàn bộ máu thịt cho lũ tà ma vực ngoại đó, nên không lấy được khí huyết tinh nguyên?
Một bên, Đỗ Tùng Tuyền lúc này mở to hai mắt nhìn, run sợ nhìn Hàn Tranh.
Hắn vừa rồi ở gần Hàn Tranh nhất, có thể cảm nhận rõ ràng uy năng của mũi tên đó.
Nó đã sớm vượt qua cực hạn của Huyền Cương cảnh, thậm chí cao thủ Đan Hải cảnh đến cũng không chắc đã đỡ nổi một mũi tên này!
Mới chỉ Huyền Cương cảnh, đã có lực lượng uy hiếp Đan Hải cảnh, Đỗ Tùng Tuyền lúc này có chút sợ hãi Hàn Tranh.
Đỗ Tùng Tuyền dù sao cũng đã sống hơn trăm tuổi, không ít anh hào kiêu hùng trong giang hồ hắn đều từng gặp.
Bất kể là thực lực, tâm tính hay cả thủ đoạn, Hàn Tranh không chỉ hơn hẳn võ giả cùng thế hệ mà còn rất khó ai trong lớp võ giả tiền bối so sánh được.
Phương Đình Uy, người xuất sắc nhất của gia tộc ông ở lớp trẻ so với Hàn Tranh thì đơn giản chỉ là một đống rác!
Không có thực lực còn chưa tính, tầm nhìn lại hạn hẹp, suốt ngày chỉ biết chèn ép sư đệ trong tông môn, đầy bụng toan tính.
Biểu hiện của Hàn Tranh hiện tại thậm chí khiến Đỗ Tùng Tuyền nhớ đến một người.
Đó là Trần Bá Tiên, trấn phủ sứ đời trước, người sau khi trấn phủ sứ Yến Huyền Không mất tích đã nhanh chóng quật khởi, xoay chuyển tình thế!
Nếu trước đây Đỗ Tùng Tuyền không dám đối đầu với Hàn Tranh chỉ vì Hàn Tranh nắm điểm yếu của mình.
Thì giờ đây, cho dù Hàn Tranh không nắm điểm yếu của hắn, Đỗ Tùng Tuyền cũng không dám đối địch với Hàn Tranh.
"Đỗ trưởng lão, những yêu ma còn lại, nhờ ngươi hỗ trợ giải quyết."
Hàn Tranh khí huyết đã tiêu hao hơn phân nửa, lúc này không còn dư sức để chiến đấu nữa.
Đương nhiên, miễn cưỡng ra tay cũng được, nhưng dễ hao tổn khí huyết.
Tô Vô Minh và mọi người cũng tiêu hao rất lớn, tiếp tục chiến đấu cũng dễ cạn kiệt sức lực.
"Được... Hàn đại nhân yên tâm, ta đi ngay."
Đỗ Tùng Tuyền lập tức xông lên hỗ trợ.
Không có La đạo nhân và Lưu Huân Kỳ, thực lực của Đỗ Tùng Tuyền so với mấy đại yêu võ giả Huyền Cương cảnh ở đây gần như là một sự áp đảo tuyệt đối.
Hàn Tranh hơi kinh ngạc nhìn Đỗ Tùng Tuyền, hình như hắn cảm thấy thái độ của Đỗ Tùng Tuyền đối với mình có chút thay đổi.
Nhờ Đỗ Tùng Tuyền ra tay, yêu ma trong toàn bộ phủ Đài Sơn Diệt Ma ti đều bị tiêu diệt sạch trong vòng 15 phút.
Hơn nữa, khi La đạo nhân và Lưu Huân Kỳ chết, tinh thần của bọn chúng cũng sụp đổ, không còn chút sức phản kháng nào.
"Hàn huynh, ngươi không sao chứ?"
Tô Vô Minh kéo theo ngọn thương bàn long đẫm máu, tiến đến hỏi.
"Ta không sao, chỉ là tiêu hao chút khí huyết thôi, nhưng ta thấy ngươi bây giờ dường như cũng cạn khí huyết rồi thì phải."
Hàn Tranh chỉ mất hơn phân nửa khí huyết, còn sắc mặt của Tô Vô Minh thì trắng như giấy, đây rõ ràng là dấu hiệu hao tổn khí huyết.
"Ta cũng không sao, quen rồi."
Tô Vô Minh thu lại bàn long thương, nuốt mấy viên đan dược khôi phục khí huyết, kinh mạch trong cơ thể lập tức vận hành tiêu hóa, thành thục mà khiến người ta đau lòng.
Hàn Tranh lắc đầu nói: "Ngươi nói không sao, nhưng cơ thể của ngươi không chịu nổi việc hao tổn như thế này.
Tiếp theo sẽ không còn trận chiến lớn, ngươi không cần cố sức nữa, nghỉ ngơi một chút rồi khôi phục khí huyết."
Nói rồi, Hàn Tranh gọi Diệp Lưu Vân và Dương Thiên Kỳ đến, bảo bọn họ dẫn người đi điều tra toàn bộ phủ Đài Sơn Diệt Ma ti.
Yến Huyền Không lúc này bỗng thở dài: "Mẹ kiếp, tiểu tử Trần Bá Tiên sao số lại đỏ vậy?"
Hàn Tranh hơi sững sờ: "Trần trấn phủ số đỏ vậy sao?"
"Lúc lão tử quản lý Sơn Nam đạo, sao thuộc hạ toàn là loại người tầm thường như Từ Tồn Bảo?
Tiểu tử quái thai như ngươi thì không nói, thằng nhãi Tô Vô Minh này mệnh Phá Quân, chắc chắn có tố chất làm đại tướng xông pha chiến trận, giành cờ cướp giặc.
Không tính mấy người đến từ kinh thành, tên Diệp Lưu Vân kia thiên phú cũng không tệ, Diệp gia ở Phù Vân Cốc hiếm có người giỏi, thành tựu của tiểu tử này trong tương lai e còn vượt xa cả tổ tiên của bọn chúng."
Yến Huyền Không có chút đố kỵ ghen ghét, cảm thấy ông trời đang cố tình đối xử tệ với hắn.
Nếu khi trước dưới trướng ông ta có nhiều tinh binh cường tướng như vậy, e rằng ông ta đã sớm quét sạch lũ yêu ma, nhờ lập công mà lên thẳng chỉ huy sứ rồi.
"Ngươi thôi đi."
Hàn Tranh không khách khí chút nào nói: "Với cái tính tình của ngươi như thế, ta ở dưới trướng ngươi đến thở còn khó.
Tô Vô Minh xui xẻo thế nào, ngươi sẽ quan tâm hắn sao? Chắc chắn là thấy phiền phức nên sớm đã đuổi hắn ra chỗ quạnh quẽ rồi.
Diệp Lưu Vân quật khởi được là nhờ Diệt Ma ti thưởng phạt phân minh, ở Diệt Ma ti hắn có được nhiều tài nguyên hơn ở Diệp gia Phù Vân Cốc nhiều.
Còn ngươi lúc làm trấn phủ sứ thì toàn tham ô hết tài nguyên của cả Sơn Nam đạo, làm sao bọn họ quật khởi được?
Lão Yến, ngươi đừng cãi cùn, những chuyện ngươi đã làm trước kia, bị đóng đinh trên cột nhục nhã là còn nhẹ.
Phía trên không đủ tư cách tước đoạt chức trấn phủ sứ của ngươi đuổi cổ ngươi là may lắm rồi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận