Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 184: Lê Sơn kiếm quyết, nghịch loạn âm dương (length: 10458)

Chuyện phát triển đến bây giờ như vậy Hàn Tranh là không nghĩ tới.
Hắn để Trương Viêm bọn họ thu thập tư liệu về các thế lực giang hồ xung quanh phủ Yên Ba, Trương Viêm bọn họ thu thập kỳ thật vẫn rất đầy đủ.
Phí Thanh Phong người này có vẻ hơi bình thường, nhưng cũng không có khuyết điểm gì, xem như một người chỉ biết giữ gìn những gì mình đang có.
Cho nên Hàn Tranh vốn còn tưởng rằng phải chờ Trần Cửu Chân bên này động thủ trước, hai bên mới đánh nhau.
Không ngờ lão bà hắn, Hồ Văn Tuệ, ngược lại là người nóng tính, trực tiếp dẫn người của Lê Sơn Phái động thủ, không hề dây dưa dài dòng.
Những tài liệu kia chỉ viết xuất thân, lai lịch cùng thực lực của Hồ Văn Tuệ, còn lại thì không có, dù sao nàng chỉ là phu nhân chưởng môn chứ không phải chưởng môn.
Nhưng bây giờ xem ra, Hồ Văn Tuệ cái người phu nhân chưởng môn này ngược lại nhìn thấu đáo hơn cả Phí Thanh Phong.
Mục tiêu của hắn chính là Lê Sơn Phái, mặc cho Phí Thanh Phong nói gì đi nữa, hôm nay cũng phải động thủ thôi.
Chỉ có điều đối thủ của Hàn Tranh từ Phí Thanh Phong đổi thành Hồ Văn Tuệ, nhưng điều này không quan trọng.
Thu Thủy Kinh Hồng trong tay Hàn Tranh tràn ngập đao cương chém ra, tử ý nở rộ trong Bắc Đẩu Thiên Huyền Chân Cương, trong chớp mắt liền phá tan hai đạo kiếm khí của Hồ Văn Tuệ.
Hồ Văn Tuệ liên tục chém đôi kiếm trong tay, một trên một dưới, âm dương kiếm khí hợp lại làm một, hai loại sức mạnh dung hợp rồi lại xung đột, kiếm cương trong thế kiếm âm dương tựa như kiếm trận bao phủ tới.
Môn kiếm pháp nổi danh nhất của Lê Sơn Phái chính là Âm Dương Nghịch Loạn kiếm quyết này.
Cùng lúc tu hai tay kiếm pháp, một âm một dương, một người có thể hợp nhất âm dương, hóa thành kiếm trận, sức bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng môn kiếm pháp này đòi hỏi võ giả phải có ngộ tính cực cao, mỗi đời chỉ có vài người có thể tu thành Âm Dương Nghịch Loạn kiếm quyết này.
Đa phần đệ tử Lê Sơn Phái chỉ tu hành một nửa, sau đó hai người liên thủ cũng có thể thi triển Âm Dương Nghịch Loạn kiếm quyết này.
Hồ Văn Tuệ không nổi danh, người đời chỉ biết nàng là vợ của Phí Thanh Phong, nhưng Âm Dương Nghịch Loạn kiếm quyết của nàng rõ ràng đã đạt đến cảnh giới hóa cảnh, kiếm trận hạ xuống, lực âm dương đảo lộn, thậm chí còn hóa thành một trận bão kiếm khí xung quanh Hàn Tranh!
Cương khí xung quanh Hàn Tranh bành trướng, khí huyết ngút trời, Long Tượng Trấn Ngục Kình gia trì, huyết sát tử ý dung hợp trong trường đao, A Tị Đạo Tu La Trảm giáng xuống, tựa như chém mở cánh cửa địa ngục, trong chốc lát vô số tiếng kêu rên của ác quỷ vang vọng mặt đất.
Sắc mặt Hồ Văn Tuệ khẽ biến.
Từ nhỏ nàng đã theo cha tu luyện Âm Dương Nghịch Loạn kiếm quyết, môn kiếm pháp này sớm đã đạt tới hóa cảnh, thậm chí Phí Thanh Phong cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nếu nàng không phải nữ nhi, cơ nghiệp Lê Sơn Phái này lẽ ra phải thuộc về nàng.
Những người chưởng môn của các môn phái xung quanh phủ Yên Ba nàng đều quen biết, nhưng Hồ Văn Tuệ không quá để bọn họ vào mắt.
Đa số chỉ là hạng người tầm thường, nàng chỉ là không ra tay, nếu thực sự ra tay, phần lớn bọn họ không phải là đối thủ của Hồ Văn Tuệ nàng.
Mà một đao kia của Hàn Tranh hôm nay đã cho nàng biết thế nào là "núi cao còn có núi cao hơn"!
Âm dương nhị khí bị đao mang cực hạn xé toạc, kiếm trận lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Hồ Văn Tuệ lập tức thu hồi kiếm trận, kinh mạch toàn thân nghịch hành, một luồng cương khí cực hạn đột ngột bùng phát.
Lực âm dương nghịch loạn xông thẳng vào nhau trong cơ thể, hành vi nguy hiểm này lúc này lại bộc phát ra uy lực cực hạn.
Hai thanh trường kiếm màu đỏ trong tay Hồ Văn Tuệ trong nháy mắt hóa thành kiếm khí màu đỏ thắm dài hơn mười trượng, chồng chất quấn quanh, bất ngờ đâm về phía Hàn Tranh!
Hồ Văn Tuệ này dù là nữ nhi nhưng ra tay lại vô cùng cương mãnh, gần như vừa lên là xuất toàn lực, có loại liều mạng sống chết không phân thắng bại.
Lúc này, kiếm khí đầy tràn do nghịch loạn kinh mạch mang lại thậm chí có sức mạnh sánh ngang cường giả đỉnh cao Huyền Cương cảnh, khiến Hàn Tranh cũng chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
Hàn Tranh lùi lại, Đại Hắc Thiên Ma Công cùng Bắc Đẩu Thiên Huyền Chân Cương điên cuồng vận chuyển, ma khí cường đại và tử ý ngưng tụ thành một lớp cương khí màu xám đen hội tụ trước người.
Đồng thời, Hàn Tranh nắm Đại Kim Cương Minh Vương Ấn, hư ảnh minh vương ba mặt bốn tay xuất hiện sau lưng hắn, quyền ấn hội tụ ma khí mãnh liệt xung quanh, đột ngột giáng xuống!
Đi cùng với tiếng nổ long trời lở đất, kiếm cương của Hồ Văn Tuệ và cương khí sôi trào của Hàn Tranh va chạm nhau, xung quanh cả hai trong chớp mắt đã hóa thành một vùng tử địa.
Một đệ tử Lê Sơn Phái cách họ chừng mười trượng mà cũng bị một luồng cương khí bùng nổ đánh bay ra ngoài.
Bên kia, Trần Cửu Chân và Phí Thanh Phong cũng đang giao chiến.
Trần Cửu Chân rất hận việc Phí Thanh Phong giết anh em Hắc Thủy Bang, cũng hận chuyện đối phương coi thường mình trước đây, chèn ép Hắc Thủy Bang.
Lúc này hận mới thù cũ cùng trút ra, trực tiếp đè Phí Thanh Phong ra đánh.
Thực lực Phí Thanh Phong cũng không yếu, nhưng về mặt tâm cảnh thì không bằng Hồ Văn Tuệ.
Công pháp của Lê Sơn Phái coi trọng lực bộc phát mạnh mẽ, tính cách của Hồ Văn Tuệ lại có thể phát huy uy lực công pháp của Lê Sơn Phái đến mức tối đa.
Phí Thanh Phong đến giờ vẫn khuyên nhủ Trần Cửu Chân dừng tay, không chuẩn bị tinh thần đánh một trận sinh tử.
"Bang chủ Trần, ngươi giúp Diệt Ma ti đánh Lê Sơn Phái ta có chỗ lợi gì?
Ta dù không biết Hàn Tranh kia hứa hẹn gì với ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng chỉ là một con dao trong tay Hàn Tranh!
Liên minh bảy nhà của phủ Yên Ba chúng ta không thể phá vỡ, Hàn Tranh chính là muốn mượn con dao của ngươi xé mở một vết rách trong liên minh này!
Nhưng dao chung quy vẫn là dao, dùng xong rồi sẽ bị vứt đi.
Đừng quên Hàn Tranh trẻ như vậy, sao có thể ở mãi tại phủ Yên Ba?
Bây giờ ngươi thành dao trong tay hắn, đợi Hàn Tranh đi rồi ngươi sẽ thế nào? Hàn Tranh có thể đảm bảo lợi ích của ngươi sao?
Thôi tay đi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, thậm chí nguyện ý chia một nửa mỏ quặng của Lê Sơn Phái cho Hắc Thủy Bang của ngươi!"
Lúc trước, Hàn Tranh ôn tồn mời bọn họ ăn cơm, nguyện ý hợp tác với họ, điều kiện chỉ là chia một nửa lợi ích, kết quả tất cả mọi người đều phất tay áo bỏ đi.
Bây giờ Hàn Tranh mang Trần Cửu Chân đánh đến tận cửa, Phí Thanh Phong không nói hai lời đã nguyện ý giao ra một nửa mỏ quặng, có thể nói là "chưa thấy quan tài chưa rơi lệ".
"Thôi tay? Đã muộn!"
Trần Cửu Chân lạnh giọng nói: "Phí Thanh Phong, anh em Hắc Thủy Bang của ta bị các ngươi hành hạ đến chết, Lê Sơn Phái các ngươi thậm chí còn chẳng thèm một lời xin lỗi, chỉ ném cho mỗi người một trăm lạng bạc, các ngươi từng xem người Hắc Thủy Bang ta ra gì?
Tương lai Hàn đại nhân có đi hay không ta không biết, ta chỉ biết lần này nếu ta không theo hắn xuất thủ, sau này ta có thể sẽ hối hận cả đời!"
Lời vừa dứt, trường thương trong tay Trần Cửu Chân bùng nổ cương khí càng thêm nồng đậm, trong nháy mắt áp chế Phí Thanh Phong.
Còn trận chiến của Hồ Văn Tuệ và Hàn Tranh bên kia cũng kịch liệt hơn.
Một kích liều mạng nghịch hành kinh mạch của Hồ Văn Tuệ đã bị Hàn Tranh ngăn cản hoàn toàn.
Trong làn khói bụi, đi kèm theo một trận tiếng sấm gió vang rền, Hàn Tranh bỗng nhiên nhảy ra, gần như trong thoáng chốc đã đến trước mặt Hồ Văn Tuệ.
Đao cương lạnh lẽo như băng phủ chụp xuống, khí thế của Hàn Tranh vẫn đang ở đỉnh phong, tựa như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
"Không thể nào!"
Trong mắt Hồ Văn Tuệ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nội tình của Hàn Tranh sao có thể sâu dày đến thế, một kích mạnh mẽ như vậy mà cũng không thể đánh cho hắn trọng thương?
Hồ Văn Tuệ múa đôi kiếm nghênh đón, nhưng vô số đao ảnh lại diễn biến ra vô số biến hóa.
Âm Dương Nghịch Loạn kiếm quyết của Lê Sơn Phái tập hợp lực biến hóa âm dương vô song, nhưng lúc này còn không có biến hóa bằng một đao của Hàn Tranh.
Trong chớp mắt thế kiếm của Hồ Văn Tuệ đã bị đánh loạn.
Căn cơ của Hàn Tranh vốn là đao pháp Thiên Đao, những kiếm khách khác muốn đấu kiếm với hắn, tối thiểu cũng phải là đệ tử cấp bậc như Thương Sơn kiếm phái mới được.
Loại kiếm pháp của Lê Sơn Phái này thực ra khá cực đoan, thừa thế xông lên, hai mà suy, ba thì kiệt.
Hồ Văn Tuệ mặc dù ban đầu khí thế hừng hực, nhưng đến lúc này đánh đến đây đã có chút kiệt lực.
Thấy mình bị Hàn Tranh làm cho từng bước lùi lại, Hồ Văn Tuệ cắn răng, khí huyết quanh thân điên cuồng thiêu đốt lên.
Lực âm dương quán vào hai thanh trường kiếm trong tay, luồng sức mạnh cường đại trong chớp mắt đã xé rách hai thanh trường kiếm.
Mảnh vỡ trường kiếm hòa lẫn với cương khí, giống như hai con trường long một đen một trắng cuộn về phía Hàn Tranh!
Âm dương nghịch loạn, Toái Tâm kiếm quyết!
Sắc mặt Hồ Văn Tuệ đã trắng bệch, kinh mạch trong cơ thể đều bị luồng sức mạnh này xé toạc.
Cương khí của Hàn Tranh cũng bùng nổ đến cực hạn, một tay hư không nắm lại, một bàn tay cương khí khổng lồ hơn mười trượng hiện ra trong hư không, bất ngờ nắm lấy con trường long âm dương kia, hung hăng đập xuống đất!
Đi kèm theo tiếng nổ cương khí, trên mặt đất trực tiếp bị xé rách hai đường kiếm lớn, còn có một cái hố hơn mười trượng!
Hồ Văn Tuệ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Theo sau một tiếng sấm gió giận dữ vang lên, đao trong tay Hàn Tranh đã kề lên cổ nàng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận