Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 369: Giết đến tốt! (length: 9385)

Ôn Cảnh Vân và những người khác còn muốn giữ Hàn Tranh lại, ít nhất cũng phải ăn một bữa cơm rồi mới được.
Nhưng Hàn Tranh đã từ chối một cách nhã nhặn, trực tiếp mang theo đầu của Thôi Trạch Viễn để chuẩn bị trở về phủ Yên Ba.
Còn về Lịch Thành Huy và những tâm phúc của Thôi Trạch Viễn, bọn họ đã bị Bùi Tu Viễn giam giữ tại phủ Yên Ba, chờ xử lý sau.
Những người này đều thuộc về huyền giáp vệ phe kinh thành, có người dù không có vấn đề gì thì sau này cũng đừng mong được trọng dụng.
Phe địa phương chắc chắn sẽ không dùng bọn họ.
Bọn họ với tư cách là tâm phúc của Thôi Trạch Viễn đến phủ Yên Ba, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn Thôi Trạch Viễn bị giết, phe kinh thành cũng sẽ không tiếp tục dùng họ.
Cho nên kết cục của bọn họ rất có thể sẽ là bị đày đến những nơi xa xôi, phí hoài cả đời.
Diệt Ma ti cũng là chốn quan trường, đôi khi đứng về phe nào cũng rất quan trọng.
Đôi khi đứng sai phe, ảnh hưởng đến nửa đời còn lại của mình.
Hàn Tranh trở lại phủ Khai Bình Diệt Ma ti, hắn chợt phát hiện toàn bộ phủ Khai Bình Diệt Ma ti dường như đang rất bận rộn.
Huyền giáp vệ lui tới đều vội vàng đi lại, có một số người quen biết nhìn thấy Hàn Tranh và Tô Vô Minh cũng chỉ gật đầu vội vàng chào hỏi. Trước đây những doanh trại dưỡng sức trong tổng bộ đều không thấy bóng dáng, rất rõ ràng là đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Hàn Tranh và Tô Vô Minh đi thẳng đến chỗ của Ôn Đình Vận và Từ Tồn Bảo.
Từ Tồn Bảo không ở trong điện của mình, Hàn Tranh lại đến chỗ Ôn Đình Vận.
Trong điện của Ôn Đình Vận lúc này, hai cái bàn lớn song song được bày ra, chi chít những công văn tin tức các loại.
Từ Tồn Bảo thì đang lau chùi cây Hắc Long Chiến Kỳ Thương của mình, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc này nhìn thấy Hàn Tranh và Tô Vô Minh trở về, hai người đồng thời ngẩng đầu, cũng đồng thời nở nụ cười.
Từ Tồn Bảo còn đứng dậy cười lớn nói: "Vạn Trọng Sơn đã kể hết những gì các ngươi làm được tại đại hội đúc binh rồi, tốt lắm! Quả nhiên là làm rạng danh Diệt Ma ti chúng ta!"
Vạn Trọng Sơn đã ghi lại chi tiết tất cả những gì Hàn Tranh và Tô Vô Minh làm được vào sổ sách, đã sớm đưa đến tổng bộ rồi.
Lần này biểu hiện của Hàn Tranh và Tô Vô Minh tại đại hội đúc binh không thể dùng chữ ưu tú để hình dung nữa, mà đơn giản là quá mức kinh ngạc và vui mừng!
Về mặt xếp hạng, tuy lần này đại hội đúc binh không có người đứng nhất, nhưng Hàn Tranh và Tô Vô Minh đều đứng đầu, thành tích đạt được có thể nói là chưa từng có trong các đời Diệt Ma ti.
Điều quan trọng nhất là Hàn Tranh đã ngăn cơn sóng dữ, ngăn cản Bộ Thiên Ca cướp đoạt thần binh Thiên Cơ Biến.
Hắc Sơn lão yêu đã đủ khó đối phó, nếu để cho đối phương đoạt được Thiên Cơ Biến thì hậu quả thật khó lường.
"Đúng rồi, yêu loạn ở phủ Yên Ba đã được giải quyết chưa?"
Hàn Tranh gật đầu nói: "Giải quyết rồi."
Nói xong, Hàn Tranh liền tóm tắt lại mọi chuyện với Từ Tồn Bảo và Ôn Đình Vận.
Tất nhiên là che giấu chi tiết tiến vào mộ thần sứ, chỉ nói là sau khi trả đồ thì rời đi nơi đó.
"Ta cũng mang theo đầu của Thôi Trạch Viễn về rồi, còn những tâm phúc khác của Thôi Trạch Viễn thì ta để Bùi Tu Viễn giam lại, tạm giao cho hai vị đại nhân xử lý."
Hàn Tranh lấy từ trong túi càn khôn cái hộp đựng đầu của Thôi Trạch Viễn ra.
Từ Tồn Bảo cười khổ nói: "Hàn Tranh à Hàn Tranh, tiểu tử ngươi thật là gan lớn, đây chính là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Vũ Vân Phi đấy, ngươi cứ thế mà chém, ngươi có biết hậu quả là gì không?"
Hàn Tranh trầm giọng nói: "Hậu quả có thể là Vũ Vân Phi sẽ nổi điên, nhưng lúc đó ta không thể nuốt trôi cơn giận này!
Thôi Trạch Viễn cướp phủ Yên Ba của ta, giành công lao của ta thì ta không quan tâm, dù sao sau này ta cũng không mất mát gì.
Nhưng hắn mơ tưởng xa vời, thích làm lớn chuyện, ở hồ Yên Ba gây rối lung tung, gây ra biết bao nhiêu chuyện, hại chết bao nhiêu người?
Những thủ hạ của ta trước kia có một phần năm đã chết trong yêu loạn.
Trong số đó có một đội trưởng tên là Trương Viêm, một huyền giáp vệ rất bình thường, dù ở trong châu phủ Diệt Ma ti cũng chỉ được coi là người bình thường.
Đến cả chức vị đội trưởng của hắn cũng phải dựa vào thâm niên mà lên.
Nhưng hắn là người an phận, không có tham vọng lớn, chỉ muốn ở trong Diệt Ma ti làm việc cả đời, về hưu kiếm chút tiền, cùng vợ con sống yên ổn.
Hắn là người đầu tiên gia nhập huyền giáp vệ của ta, sở dĩ đầu nhập vào ta cũng là vì bị ta bắt đi lính, nên ta rất ấn tượng với hắn.
Nhưng hắn đã chết, chết trong yêu loạn, không còn một mảnh xương.
Nói thật, thời gian ta làm việc chung với hắn không dài, tình cảm cũng không sâu đậm gì, hắn chết kỳ thật ta cũng không quá đau buồn.
Nhưng vấn đề là hắn không nên chết như vậy!
Vậy nên Trương Viêm đã chết, tại sao Thôi Trạch Viễn vẫn còn sống? Chỉ vì hắn có sư phụ là một trong ngũ đại trấn thủ đô úy hay sao?"
Từ Tồn Bảo nhất thời im lặng.
Có lẽ ông ấy đã thực sự già rồi, không còn cái nhuệ khí thẳng tiến không lùi như Hàn Tranh nữa.
Đối với Hàn Tranh, việc giết Thôi Trạch Viễn chỉ có hai điều để cân nhắc.
Có nên giết hay không.
Còn Từ Tồn Bảo thì điều đầu tiên ông cân nhắc lại là giết hắn sẽ có hậu quả gì.
"Giết hay lắm!"
Ôn Đình Vận ở một bên nhíu mày, như mũi kiếm vừa ra khỏi vỏ, trên gương mặt xinh đẹp cũng đầy sát khí.
"Trước kia chúng ta chỉ lo nghĩ quá nhiều, mới khiến cho bọn họ quá mức ngang ngược, xem trời bằng vung như thế!
Tranh quyền đoạt lợi thì được, vì lợi ích cá nhân cũng không sao, nhưng tất cả những điều đó phải đặt trên tiền đề là không làm tổn hại đến lợi ích của Diệt Ma ti!
Sau một trận yêu loạn, phủ Yên Ba vốn đã phát triển phồn vinh, thậm chí còn có cơ hội phát triển thành một châu phủ lớn, giờ lại hoàn toàn bị đánh về nguyên hình, thậm chí còn không bằng trước đây.
Diệt Ma ti chúng ta bây giờ vốn đã thiếu người, vì Thôi Trạch Viễn mà một phần năm huyền giáp vệ ở phủ Yên Ba phải chết oan chết uổng.
Trong mắt ta, đây là tội đáng chém, lại càng không thể tha thứ!"
Từ Tồn Bảo thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Vốn dĩ chúng ta chỉ có tiểu Ôn là làm việc cấp tiến, bây giờ thì hay rồi, các ngươi đều làm việc cấp tiến như vậy, chỉ có lão già này là cứ do dự suy nghĩ.
Thôi thôi, giết rồi thì giết, tên Thôi Trạch Viễn đó đúng là đáng chết."
Hàn Tranh cười nói: "Từ lão đại nhân không phải sợ Vũ Vân Phi mà là sợ nội bộ Diệt Ma ti đấu đá sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện của Diệt Ma ti, nói chính xác hơn là Từ lão đại nhân đặt đại cục lên hàng đầu."
"Đừng có nịnh ta, ngươi nói đi, phủ Yên Ba sau này nên xử lý như thế nào? Sau một trận yêu loạn như vậy, phủ Yên Ba cũng không còn sức mà gánh nổi nữa.
Quy tắc của phủ Yên Ba là do ngươi đặt ra, không ai hiểu rõ phủ Yên Ba hơn ngươi."
Hàn Tranh trầm giọng nói: "Thật ra thì tôi đã sớm nghĩ ra rồi.
Phủ Yên Ba bây giờ gặp yêu loạn, thực lực bị tổn hại nghiêm trọng, nếu để người khác đến thì có lẽ họ cũng chưa chắc đã chịu.
Vậy nên tôi đề nghị trực tiếp đề bạt Bùi Tu Viễn lên quản lý phủ Yên Ba."
"Bùi Tu Viễn? Hắn thì làm được gì?"
Từ Tồn Bảo khẽ cau mày nói: "Ta biết người này, lão già này nhìn người có thể không quá chuẩn, nhưng Bùi Tu Viễn này ta có thể thấy rõ được phần nào.
Người này có chút thiên phú, nhưng năng lực thì bình thường, lại hẹp hòi, không có tầm nhìn lớn, có thể dùng được nhưng không thể trọng dụng.
Hắn ở phủ Yên Ba cũng không ít năm rồi, sở dĩ một mực không để hắn quản lý phủ Yên Ba cũng là vì hắn căn bản không có năng lực trấn thủ một phương."
Hàn Tranh cười nói: "Từ lão đại nhân nhìn người kỳ thật vẫn rất chuẩn, Bùi Tu Viễn sắp bị ông nhìn thấu hết cả rồi.
Nếu đổi sang những châu phủ khác, cho dù là châu phủ nhỏ hơn phủ Yên Ba thì Bùi Tu Viễn cũng không thích hợp quản lý, năng lực của hắn thực sự rất bình thường.
Nhưng phủ Yên Ba thì lại khác, hắn ở phủ Yên Ba nhiều năm như vậy, vô cùng quen thuộc với nơi đó, dù chưa từng thực sự quản lý qua phủ Yên Ba nhưng nhìn thôi cũng đã thấy rõ được mọi chuyện.
Điều quan trọng nhất là Bùi Tu Viễn sẽ không làm loạn, hắn sẽ làm theo những quy tắc do tôi đặt ra.
Bây giờ phủ Yên Ba không cần phát triển mà cần ổn định."
Từ Tồn Bảo gật đầu nói: "Nếu vậy thì cứ để Bùi Tu Viễn quản lý phủ Yên Ba đi, nhưng tổng bộ không thể cấp thêm nhân lực cho hắn đâu.
Tiếp theo nói về chuyện của Thôi Trạch Viễn.
Vũ Vân Phi rất xem trọng đồ đệ này, hắn đã dốc hết sở học của mình để dạy cho Thôi Trạch Viễn.
Bây giờ ngươi giết đứa đồ đệ thân truyền duy nhất của hắn, Vũ Vân Phi chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Ôn Đình Vận ở một bên nói: "Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, người thì có thể giết, nhưng phải giết cho hợp lý hợp pháp."
Ngay lúc Ôn Đình Vận định cùng Từ Tồn Bảo thương nghị cách xử lý thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn đinh tai nhức óc.
"Hàn Tranh! Ngươi dám giết đồ đệ của ta, ngươi đúng là đang tìm chết!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận