Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 170: Chân tướng phơi bày (length: 10847)

Lý Thiên Bảo kêu gọi đám thủ hạ rót rượu mời Hàn Tranh, gặp mặt chào hỏi qua loa rồi định rời đi.
Hàn Tranh lúc này chợt nói: "Khoan đã, nhân tiện lúc này mọi người đã đông đủ, ta muốn hỏi đại đương gia một vấn đề."
"Ồ? Tô huynh đệ muốn hỏi gì cứ nói thẳng."
"Xích Kỳ đạo là đám thủy tặc mạnh nhất trong khu vực trăm dặm này sao?"
Lý Thiên Bảo ngạo nghễ nói: "Đừng nói là trong vòng trăm dặm, ngay cả toàn bộ hồ Yên Ba này, Xích Kỳ đạo ta cũng có danh tiếng.
Chỉ là khu vực trăm dặm này là biên giới mà Xích Kỳ đạo ta đã thỏa thuận với các thế lực thủy tặc khác, không ai được đóng quân cướp bóc thuyền buôn ở đây."
Lý Thiên Bảo vẫn tưởng Hàn Tranh còn đang nghi ngờ thực lực của Xích Kỳ đạo.
Hàn Tranh hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: "Nghe nói mấy tháng trước, Xích Kỳ đạo các ngươi đã cướp một thuyền quan, trên đó là người nhà của vị tri phủ đến nhậm chức ở phủ Yên Ba.
Các ngươi giết cả nhà tri phủ, còn ném đầu tri phủ đến phủ Yên Ba, chọc giận Diệt Ma ti giáo úy Liêu Hoành Thịnh ở phủ Yên Ba, dẫn người cưỡng công Ngũ Lão Sơn.
Trận chiến đó tuy Liêu Hoành Thịnh không thành công, nhưng Xích Kỳ đạo các ngươi cũng tổn thất không ít chứ?"
Lý Thiên Bảo khẽ nhíu mày: "Cũng có chút tổn thất, nhưng chưa đến mức bị thương gân cốt."
Nói xong, Lý Thiên Bảo cảm thấy có chút không đúng, hung hăng trừng Trần lão tam và Phương Đại Hải một cái.
Lần đó Xích Kỳ đạo bọn họ thật ra mất gần một phần ba lực lượng, hơn nữa trận pháp bên ngoài cũng tổn hại rất nghiêm trọng.
Vậy mà Trần lão tam và Phương Đại Hải lại đi kể chuyện này với người ngoài, thật là không biết sống chết!
Hàn Tranh lại hỏi: "Xích Kỳ đạo bị tổn thất nặng như vậy, chắc hẳn đại đương gia rất hận Liêu Hoành Thịnh chứ? Chẳng lẽ cuối cùng Liêu Hoành Thịnh chết dưới tay ngươi?"
Lý Thiên Bảo vô ý thức nói: "Đương nhiên không phải, Liêu Hoành Thịnh bị thương hẳn là không đến mức chết."
Giết một vị giáo úy Diệt Ma ti không phải chuyện nhỏ.
Nếu Xích Kỳ đạo là loại băng cướp cỡ Huyết Lang đạo, bọn hắn chắc chắn đã tuyên dương ra ngoài để tăng uy danh.
Nhưng Lý Thiên Bảo dù khoác lác Xích Kỳ đạo của mình mạnh như thế nào đi nữa, trên thực tế vẫn chỉ là một đám cướp quanh quẩn ở khu vực trăm dặm này, so với loại giặc cướp như Huyết Lang đạo tung hoành một vùng, thì không có cửa so sánh.
Nếu thật sự chọc giận Diệt Ma ti, khiến tổng bộ Diệt Ma ti ở Sơn Nam đạo phái người đến bao vây tiêu diệt, Ngũ Lão Sơn bọn hắn sẽ không trụ nổi bao lâu.
Nhưng sau đó Lý Thiên Bảo cảm thấy có chút không đúng.
'Tô Lưu Vân' này rõ ràng bị truy nã ở phủ Khai Bình mà phải trốn đến phủ Yên Ba, sao hắn biết nhiều chuyện về Xích Kỳ đạo và phủ Yên Ba như vậy?
Hơn nữa thần tình của Hàn Tranh, từ vẻ ngạo mạn tùy hứng ban nãy bỗng biến thành trầm tĩnh túc sát, phảng phất chỉ trong chốc lát đã biến thành một người khác.
"Tô Lưu Vân, ngươi hỏi những chuyện này là có ý gì?"
Lý Thiên Bảo cau mày hỏi.
Hàn Tranh từ tốn ăn đồ ăn trên bàn, thản nhiên nói: "Lúc đầu ta còn thật sự cho rằng Liêu Hoành Thịnh đại nhân chết là do ngươi.
Nhưng giờ xem ra, loại chó giữ nhà nhát gan như ngươi chắc là không có gan tự mình đi giết Liêu đại nhân."
"Ngươi nói ai là chó giữ nhà? Rốt cuộc ngươi là ai! ?"
Lúc này dù Lý Thiên Bảo có mù mắt đến đâu cũng thấy Hàn Tranh không ổn.
Một thanh trường đao đen kịt đã lơ lửng hiện ra trong tay hắn.
"Đương nhiên là nói ngươi là chó giữ nhà rồi, chính ngươi còn nói thủy tặc tới vô ảnh đi vô tung, kết quả ngươi lại chọn Ngũ Lão Sơn nơi dễ thủ khó công này để cố thủ ở đây, lòng dạ cũng mòn hết.
Ngũ Lão Sơn chỉ có từng đó, sơn trại này chứa được một hai trăm người đã là nhiều.
Cho nên mười năm trước Xích Kỳ đạo các ngươi thế nào, mười năm sau vẫn vậy.
Với một con chó già giữ nhà, yên ổn mới là điều quan trọng nhất, cho nên ngươi chắc không có gan chủ động đi giết Liêu đại nhân.
Nhất định phải có nguyên nhân gì đó mới khiến ngươi ra tay."
"Ngươi là người của Diệt Ma ti! ?"
Lý Thiên Bảo lập tức kinh hãi.
"Giờ mới đoán ra sao? Hàn Tranh, giáo úy Diệt Ma ti phủ Yên Ba, hiện giờ đang phụ trách quản lý phủ Yên Ba."
Hàn Tranh đặt chén rượu xuống, cười như không cười nhìn Lý Thiên Bảo: "Ta biết ngươi sẽ không chịu trói, nên cũng lười nói với ngươi nhiều, nhưng từ hôm nay trở đi, trên hồ Yên Ba sẽ không còn Ngũ Lão Sơn, không còn Xích Kỳ đạo nữa."
"Ngông cuồng!"
"Ngươi một mình xâm nhập vào Ngũ Lão Sơn, đây không phải là nội ứng mà là tìm chết!"
Mặt Lý Thiên Bảo đột nhiên đỏ bừng, vừa kinh vừa sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác bị sỉ nhục.
Hắn còn nịnh nọt một cách thấp hèn, hết lòng lấy lòng người ta, muốn giữ lại một cao thủ Huyền Cương cảnh, ai ngờ đối phương lại là nội ứng của Diệt Ma ti!
Không phải Lý Thiên Bảo cảnh giác thấp, mà là thân là trấn thủ châu phủ Diệt Ma giáo úy, Hàn Tranh cũng dám đến làm nằm vùng, chuyện này thật sự quá ly kỳ.
Thông thường nếu phái người làm nội ứng, nhất định phải phái một người thực lực yếu vào nội bộ Xích Kỳ đạo, nghĩ cách trà trộn thành cướp canh gác trận pháp, sau đó trong ứng ngoài hợp, phá tan phòng tuyến Ngũ Lão Sơn.
Nhà ai mà lại phái đích thân lão đại đến làm nội ứng?
Chính yếu nhất là thực lực của Hàn Tranh quá dễ đánh lừa.
Nếu lúc trước Liêu Hoành Thịnh đến làm nội ứng, tu vi Huyền Cương cảnh hậu kỳ của hắn chắc chắn sẽ khiến Lý Thiên Bảo cảnh giác.
Mà tu vi của Hàn Tranh lại vừa vặn kém hắn một đoạn, khiến Lý Thiên Bảo có lòng tin chế áp đối phương, không nghi ngờ gì nhiều về thân phận của hắn.
Lúc này, hành vi của Hàn Tranh theo Lý Thiên Bảo cũng là hành vi tự tìm cái chết.
Hắn cứ thế vội vàng bại lộ thân phận, sâu trong hang ổ của toàn bộ Xích Kỳ đạo mà còn muốn sống sót ra ngoài?
Cho dù bên ngoài có người của Diệt Ma ti phủ Yên Ba trong ứng ngoài hợp, chờ bọn hắn tới được, Hàn Tranh chắc cũng bị chém thành thịt nát!
Giận dữ hét lên một tiếng, thanh trường đao đen nhánh trong tay Lý Thiên Bảo tuốt ra khỏi vỏ, ma khí âm trầm quét sạch, trực tiếp chém về phía Hàn Tranh.
Nồng đậm cương khí mạnh mẽ đột ngột bùng nổ quanh thân Hàn Tranh, khí huyết sôi trào bốc lên, khí thế của hắn trong chốc lát tăng vọt đến mức độ cực kỳ khủng khiếp.
Đao của Lý Thiên Bảo còn chưa kịp rơi xuống thì sắc mặt đã biến đổi dữ dội.
Đây là lực lượng mà Huyền Cương cảnh sơ kỳ có thể bộc phát sao?
Ngươi nói thứ sức mạnh này là Huyền Cương cảnh sơ kỳ à?
Chưa để Lý Thiên Bảo kịp phản ứng, khí thế của Hàn Tranh đã tăng thêm một bậc, cương khí mãnh liệt dâng cao mấy trượng, theo nắm đấm của Hàn Tranh vung xuống, cương khí cuồng bạo phía sau hắn tựa như biến thành một ảo ảnh vượn ma, ngửa mặt lên trời gầm thét!
Viên Ma Cửu Biến! Nứt Đất.
Nắm đấm này gần như rút cạn tám thành lực cương khí trong người Hàn Tranh, một quyền cương khí trọng hơn mười trượng đánh ra, giống như vượn ma thời thái cổ cuồng nộ, vung ra nắm đấm có thể phá tan mặt đất!
Trước mắt Lý Thiên Bảo đã tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Uy lực của nắm đấm này vượt quá cả sức tưởng tượng của hắn, làm sao một võ giả Huyền Cương cảnh sơ kỳ có thể sở hữu lực lượng như vậy?
Trong cơn hoảng loạn, Lý Thiên Bảo lập tức thu đao, thiêu đốt khí huyết, gác đao trước người, cương khí vô biên mãnh liệt ngưng tụ trước người, như biển lớn dậy sóng, từng đợt từng đợt sức mạnh bùng nổ.
Dù phản ứng của hắn coi như quả quyết, nhưng dưới một kích Nứt Đất, lớp cương khí hộ thể mạnh mẽ đó đã lập tức tan thành hư vô.
Thanh bảo đao huyền binh cực phẩm trong tay Lý Thiên Bảo cũng gần như trong nháy mắt bị lực lượng cường đại kia xé rách, cả người Lý Thiên Bảo trực tiếp bị một quyền này đánh bay ra ngoài, xung quanh tức khắc bùng lên một màn sương máu đỏ tươi.
Nơi Nứt Đất đi qua, mặt đất đều bị lực lượng cường đại kia xé toạc, nóc sơn trại trực tiếp bị xé rách một lỗ hổng lớn, hiện trường lập tức hỗn loạn một mảnh.
Mấy tên thủ hạ Xích Kỳ đạo đứng gần Hàn Tranh và Lý Thiên Bảo, không kịp né tránh, đã bị một quyền Nứt Đất xé nát, cả người trong nháy mắt hóa thành sương máu, không còn mảnh xương!
Tất cả người Xích Kỳ đạo trong sơn trại đều ngây dại tại chỗ, nửa ngày không hoàn hồn.
Trần lão tam và Phương Đại Hải nhìn nhau, trong mắt tràn đầy run sợ và hối hận.
Bọn chúng đã mang về một con quái vật! Một con quái vật có thể hủy diệt sơn trại!
Sắc mặt Hàn Tranh hơi tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển Nứt Đất, tiêu hao đơn giản là muốn so với khi hắn còn cảnh giới tiên thiên mà thi triển Dời Núi còn kinh người hơn.
Chỉ trong chớp mắt đã rút cạn tám phần lực lượng toàn thân hắn, cũng may Hàn Tranh có Chân Vũ Nguyên Thần Bảo Thể, nhục thân cường độ kinh người.
Bằng không đổi thành một võ giả Huyền Cương cảnh khác dù có thi triển Nứt Đất, lực lượng cuồn cuộn trào ra bên ngoài cơ thể ngay lập tức sẽ khiến kinh mạch tự bạo.
Lấy ra đạn tín hiệu chuyên dụng của Diệt Ma ti, trong chớp mắt một ánh lửa rực rỡ bay lên trời.
Nóc sơn trại bị một quyền Nứt Đất xé rách ra một lỗ lớn, ánh lửa đạn tín hiệu vừa vặn có thể chiếu rõ toàn bộ nóc Ngũ Lão Sơn.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.
Lý Thiên Bảo toàn thân đầy máu, giống như một quả bầu máu từ trong đống đổ nát hỗn loạn cố gắng đứng dậy.
Sức sống của hắn cũng coi là mạnh mẽ, nội lực bản thân cũng rất thâm hậu, hứng chịu một cú nứt đất mà vẫn chưa chết.
Chỉ vào Hàn Tranh, Lý Thiên Bảo điên cuồng gào thét lớn: "Giết hắn! Nhanh đi Ngũ Lão Sơn bên ngoài khởi động trận pháp, khởi động nỏ phá thành phòng thủ!
Bên ngoài còn có người của Diệt Ma ti, để bọn hắn tiến vào Ngũ Lão Sơn, chúng ta toàn bộ đều phải chết!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận