Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 206: Hắc sơn chuyện cũ (length: 9515)

Hàn Tranh cho rằng mình giải quyết xong đám thế lực giang hồ nhỏ nhặt ở phủ Yên Ba, tự khắc sẽ có đầu mối mới.
Nhưng không ngờ, manh mối vẫn cứ đứt đoạn ở đó.
Mọi người cũng đều rơi vào trầm tư.
Đúng như Hàn Tranh nói, hắn đã gần như muốn lật tung cả phủ Yên Ba lên rồi.
Đầu tiên là vào hồ Yên Ba chém yêu ma, sau đó lại hủy diệt Xích Kỳ đạo, cuối cùng còn thay đổi hoàn toàn cục diện giang hồ phủ Yên Ba.
Đừng nói là Liêu Hoành Thịnh, ngay cả khi Quy Nguyên Kiếm Các quật khởi, cũng không gây ra động tĩnh lớn như Hàn Tranh.
Hàn Tranh gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không ai muốn giết hắn, Liêu Hoành Thịnh lại làm việc cẩn trọng như thế, ai lại dám mạo hiểm bị phát hiện mà giết một Diệt Ma ti giáo úy của triều đình chứ?
Lúc này Bùi Tu Viễn do dự một chút, bỗng nhiên nói: "Ta chợt nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Bùi Tu Viễn.
Bùi Tu Viễn vừa suy nghĩ vừa nói: "Liêu đại nhân trước đây tiêu diệt một đám cướp, hình như trong chỗ cất giữ của bọn chúng phát hiện ra một thứ, đó là chút tin tức còn sót lại từ vụ Hắc Sơn lão yêu càn quét Sơn Nam đạo mấy chục năm trước.
Nội dung đại loại là Hắc Sơn lão yêu ban đầu có lưu lại gì đó ở phủ Yên Ba, lúc trước Hắc Sơn lão yêu rất coi trọng nơi này, cho nên đã phái một thủ hạ tâm phúc đến trấn giữ, nghe nói còn là một yêu quân.
Về sau Trần trấn phủ đánh bại Hắc Sơn lão yêu, yêu quân trấn giữ ở đây cũng đến trợ giúp, nhưng cuối cùng cũng chết dưới tay Trần trấn phủ, yêu ma xung quanh phủ Yên Ba liền lập tức tan rã.
Sau đó mọi chuyện mọi người đều biết, các đại phái tranh giành linh điền khoáng sản, lực lượng Diệt Ma ti phủ Yên Ba chúng ta cũng dần dần hồi phục.
Chuyện này ta chỉ nghe Liêu đại nhân kể lại, lúc ấy ta còn cảm thấy Liêu đại nhân rỗi hơi đi gây chuyện.
Đều là chuyện của mấy chục năm trước rồi, nói không chừng đã sớm không còn, huống hồ nếu thật có đồ gì để lại cũng chắc chắn bị người ta phát hiện rồi, sao có thể còn tồn tại?
Với lại mấy chục năm trước thực lực Diệt Ma ti phủ Yên Ba của chúng ta yếu lắm, chỉ có mấy ba con mèo, tư liệu cũng không đầy đủ, biết đi đâu mà tra?
Cho nên lúc ấy ta cũng chỉ nghe qua loa rồi bỏ qua luôn.
Liêu đại nhân cũng biết ta lười biếng, nên không nghĩ tới việc sai ta đi thăm dò, mà tự mình đi điều tra một thời gian.
Hình như chuyện này xảy ra khoảng một tháng trước khi Liêu đại nhân mất."
Ánh mắt Hàn Tranh lộ vẻ suy tư.
Chuyện Bùi Tu Viễn kể ngược lại rất đáng giá.
Những gì Liêu Hoành Thịnh đã làm, Hàn Tranh đều đã làm qua, thậm chí còn muốn làm khác người và quá đáng hơn Liêu Hoành Thịnh.
Chỉ có chuyện Liêu Hoành Thịnh điều tra là Hàn Tranh không biết.
"Vậy Liêu đại nhân tìm được những vật kia từ chỗ bọn cướp, ngươi có biết chúng ở đâu không? Sau đó có ai đi cùng Liêu đại nhân điều tra không?"
Bùi Tu Viễn lắc đầu nói: "Không biết, với lại những chuyện này đều do Liêu đại nhân tự mình đi thăm dò.
Thực ra Liêu đại nhân phần lớn thời gian đều đi một mình, hắn không có thủ đoạn cao siêu như Hàn đại nhân ngươi, cho nên cũng không thu phục được nhiều thủ hạ tâm phúc.
Chỉ là Liêu đại nhân luôn làm việc tiên phong, cho nên ai cũng nể phục hắn, nguyện ý cùng hắn thực thi nhiệm vụ."
Hàn Tranh lại nhìn sang Ôn Cảnh Vân và những người khác.
"Các ngươi có biết ngày xưa Hắc Sơn lão yêu từng có sắp đặt gì ở phủ Yên Ba không?"
Trần Cửu Chân lắc đầu, Hắc Thủy Bang quật khởi là sau khi Hắc Sơn lão yêu càn quét Sơn Nam đạo.
Thác Bạt Phong cười khổ nói: "Lúc trước Hắc Sơn lão yêu càn quét Sơn Nam đạo, Phá Cực Tông ta nhờ có địa lợi nên luôn co đầu rụt cổ trong tông môn, không dám ra mặt, thậm chí còn bố trí trận pháp quanh đầm nước để chống lại yêu ma.
Nói ra thì cũng đủ xấu hổ, người Phá Cực Tông ai cũng nóng tính, nhưng năm đó đối mặt với đám yêu ma hung tàn kia, không ai dám đứng ra.
Với lại trưởng lão đời trước của Phá Cực Tông đã chết hết, không ai biết tình hình năm đó."
Việc Hắc Sơn lão yêu gây họa ở Sơn Nam đạo bắt đầu khoảng sáu mươi năm trước, nhưng việc Trần Bá Tiên đuổi chúng đi đã là chuyện của năm mươi lăm năm trước rồi.
Như Thác Bạt Phong, khi bọn họ sinh ra thì loạn Hắc Sơn lão yêu đã kết thúc, cho nên cũng không có nhiều ấn tượng về thời kỳ đó.
Thọ mệnh của võ giả Huyền Cương cảnh đạt tới cực hạn khoảng 150 năm, nhưng thực tế phần lớn võ giả chỉ sống được khoảng 120 năm, vì các cuộc chém giết lúc trẻ tuổi, khí huyết tiêu hao đều sẽ ảnh hưởng đến thọ mệnh.
Vì vậy, hiện tại võ giả trên giang hồ phủ Yên Ba tự mình trải qua loạn Hắc Sơn lão yêu, đa phần đều đã 70, 80 tuổi.
Mà vào thời đó có thể quản lý một phương thế lực đều thuộc lớp người Nhạc Thiên Đức.
Năm nay Nhạc Thiên Đức cũng đã ngoài 100, khí huyết đã suy bại, 55 năm trước ông ta đang tuổi tráng niên, đúng lúc làm chủ Nhạc gia, chắc chắn hiểu rõ về chuyện này.
Chỉ tiếc Nhạc Thiên Đức chết sớm, muốn hỏi ra điều gì từ miệng hắn thì Hàn Tranh e là chỉ còn cách chiêu hồn.
Lúc này Ôn Cảnh Vân lại nói: "Về chuyện thời đại đó thì ta có biết một chút, Ôn gia ta chỉ có mạch của ta là dòng chính, nên đủ thứ chuyện của đời trước, cha ta đều kể lại cho ta rất nhiều.
Khi loạn Hắc Sơn lão yêu mới bắt đầu, gia chủ Ôn gia là ông nội ta, nhưng đã bị yêu ma giết chết, năm đó cha ta mới ngoài 30 đã vội vàng tiếp quản vị trí gia chủ Ôn gia, cũng coi như đã trải qua trọn vẹn đợt hỗn loạn đó.
Theo lời cha ta, lúc đó Hắc Sơn lão yêu bố trí thực lực ở phủ Yên Ba rất mạnh, Độc Giao yêu quân tâm phúc của hắn trấn thủ ở phủ Yên Ba.
Có một thời gian, Độc Giao yêu quân còn đi bắt võ giả khắp nơi, thậm chí bắt các thế lực như chúng ta phải cống nạp võ giả, hễ ai không nghe thì sẽ bị phá nhà diệt môn.
Nhưng Độc Giao yêu quân bắt võ giả không phải để ăn thịt mà là để vận chuyển đến một nơi nào đó, không biết để làm gì.
Khi đám yêu ma bắt người nhà Ôn gia, cha ta ngấm ngầm nghĩ cách cứu viện còn thấy có một con yêu ma không kìm được ăn trộm một võ giả hậu thiên, kết quả lại bị áp giải đến trước mặt thủ lĩnh yêu ma, bị lột da róc thịt trước mặt mọi người để cảnh cáo các yêu ma khác.
Ngoài việc này hơi kỳ lạ ra thì mọi chuyện khác có vẻ mọi người đều đã biết.
Sau khi Trần trấn phủ quật khởi đánh bại Hắc Sơn lão yêu, Độc Giao yêu quân đến trợ giúp nhưng cũng bị giết, toàn bộ thủ hạ của Hắc Sơn lão yêu ở Sơn Nam đạo cũng tan tác hết."
Nói đến đây, Ôn Cảnh Vân đột nhiên nói: "Trong toàn phủ Yên Ba, nếu nói năm đó ai có liên hệ nhiều nhất với đám yêu ma, chắc chắn là Vũ Văn Hi Chân lão tổ Vũ Văn gia.
Trước đây, Vũ Văn Hi Chân chính là gia chủ Vũ Văn gia, đã từng liên kết với không ít thế lực giang hồ đến đàm phán với Độc Giao yêu quân, yêu cầu Độc Giao yêu quân cho giang hồ phủ Yên Ba chúng ta một con đường sống.
Nếu Độc Giao yêu quân cứ muốn đuổi tận giết tuyệt thì giang hồ phủ Yên Ba này sẽ liều mạng cá chết lưới rách, dù không đánh lại được lũ yêu ma này thì giết được một tên nào hay tên đó.
Vũ Văn Hi Chân cứng rắn đòi sống cuối cùng cũng khiến Độc Giao yêu quân thỏa hiệp, nó muốn là võ giả còn sống chứ không phải đã chết.
Từ đó trở đi, tuy chúng ta vẫn phải khuất phục cứ một thời gian lại nộp một số võ giả cho Độc Giao yêu quân, nhưng không bị yêu ma giết chóc trắng trợn nữa, người chết cũng ít hơn trước.
Vũ Văn Hi Chân đại diện cho toàn bộ giang hồ phủ Yên Ba đối diện trực tiếp với yêu ma, trước khi đi thậm chí còn chuẩn bị xong di thư và sắp xếp gia chủ, cuối cùng đàm phán thành công với yêu ma, giảm bớt thương vong, hành động này đã khiến ông ấy có được thanh danh rất lớn.
Sau đó, Vũ Văn Hi Chân luôn đại diện cho người giang hồ phủ Yên Ba chúng ta thương lượng với yêu ma, địa vị siêu phàm của Vũ Văn gia cũng bắt đầu từ đó.
Nói thật, nếu năm đó không có Vũ Văn Hi Chân đứng ra thì tổn thất của giang hồ phủ Yên Ba chúng ta sẽ còn lớn hơn."
Khóe miệng Hàn Tranh nở một nụ cười quỷ dị: "Cương liệt? Ta thấy là bình định thì đúng hơn.
Nhưng các ngươi có nghĩ tới, lỡ đâu Vũ Văn Hi Chân cùng Độc Giao yêu quân cấu kết diễn kịch thì sao?
Để các ngươi tiếp tục nộp võ giả, tuy ít đi nhưng đều đặn, lại tránh cho các ngươi phản kháng gây ra tổn thất lớn hơn.
Làm vậy, khác gì cách làm của yêu ma thời thượng cổ khi thống trị thiên hạ, nuôi nhốt nhân tộc chứ?"
Ôn Cảnh Vân lập tức trợn tròn mắt, dường như mới chợt nhận ra.
Góc độ mà Hàn Tranh nói ra tuy tăm tối nhưng ngẫm kỹ vẫn thấy hợp lý.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận