Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 26: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế! (length: 13419)

Hàn Tranh về đến nhà, việc đầu tiên là lấy lò luyện Thao Thiết ra, chuẩn bị vào trong tu hành.
Từ trang trại linh dược trở về đến giờ, Hàn Tranh lại đả thông thêm một ít khiếu huyệt, đột phá đến hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, nhưng không có đả thông thêm kinh mạch.
Phùng Nguyên, đường chủ Hình đường của Tam Hợp bang, dù chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên, nhưng nếu đối phương đã đả thông mười hai đường kinh mạch, là võ giả hậu thiên đại viên mãn, thì lực lượng của Hàn Tranh và đối phương chênh lệch quá lớn.
Muốn ra tay trước chiếm ưu thế, cũng phải có thực lực đủ mạnh.
Ba mươi điểm cảm giác no lưu lại dự phòng trước đó, được Hàn Tranh trực tiếp đưa vào lò luyện Thao Thiết để bắt đầu tu hành.
Lý Phong nói căn cơ của Hàn Tranh rất vững chắc, nên việc tu hành của hắn thực tế có thể tiến thêm một bước.
Tăng lực lượng trực quan nhất không phải đả thông khiếu huyệt, mà là nhằm vào việc đả thông kinh mạch!
Hai mươi chín ngày trước, Hàn Tranh một mực chỉ đả thông khiếu huyệt.
Có căn cơ thâm hậu và nội tình Long Tượng Bàn Nhược Công, lần tu hành này của Hàn Tranh vô cùng cấp tiến.
Nội lực điên cuồng xung kích, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có khi còn cùng lúc xung kích hai khiếu huyệt.
Hành vi này đối với võ giả khác mà nói là tự tìm đường chết, nhưng căn cơ nội tình Hàn Tranh thâm hậu, hoàn toàn có thể chịu đựng được kiểu xung kích này.
Tu hành cấp tiến như vậy mang lại kết quả rõ rệt.
Trong hai mươi chín ngày này, hắn trực tiếp đả thông sáu mươi lăm khiếu huyệt, bình quân hơn hai khiếu huyệt một ngày.
Ngày còn lại, Hàn Tranh dùng để xung kích kinh mạch, trong một ngày liên tiếp đả thông hai đường kinh mạch.
Thực tế, hành động này đối với các võ giả khác cũng là vô cùng nguy hiểm.
Đả thông khiếu huyệt còn dễ, thất bại cùng lắm là lãng phí nội lực, rồi làm lại.
Nhưng xung kích kinh mạch thất bại sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, đại bộ phận võ giả mỗi lần đều phải cẩn thận hết sức, sợ xảy ra sai sót.
Huống hồ, cơn đau dữ dội khi xung kích kinh mạch không phải võ giả nào cũng chịu được.
Chỉ cần xung kích một lần, phải mất thời gian dài mới có thể tiến hành lần thứ hai.
Chính vì Hàn Tranh ỷ vào nội tình thâm hậu, cộng thêm việc không cảm nhận được đau đớn, mới dám mạo hiểm như vậy.
Cảm giác no hoàn toàn cạn kiệt, Hàn Tranh rời lò luyện Thao Thiết, kiểm tra lại thuộc tính hiện tại của mình.
(Tên: Hàn Tranh. Tu vi: Hậu Thiên Khai Mạch cảnh (đả thông ba trăm lẻ năm khiếu huyệt, mười đường kinh mạch). Công pháp võ học: Hậu Thiên cảnh (Thiết Tượng Công) viên mãn, Hậu Thiên cảnh (Kim Cương Quyền) viên mãn.
Tiên thiên cảnh (Long Tượng Bàn Nhược Công) độ thuần thục 17%, Tiên Thiên cảnh (Kim Cương Trấn Ma Ấn) độ thuần thục 10%, tiên thiên cảnh (Bạch Viên Thông Tí Quyền) độ thuần thục 3%, Hậu Thiên cảnh (Huyết Sát đao pháp) độ thuần thục 5%.
Trạng thái hiện tại: Thiếu cảm giác đau, khí huyết dồi dào) Võ giả hậu thiên đã đả thông mười đường kinh mạch đã gần hậu thiên viên mãn, chênh lệch lực lượng giữa hai bên có, nhưng không đến mức quá lớn.
Thêm việc Hàn Tranh có mấy môn võ học tiên thiên, hoàn toàn có thể lấy yếu chống mạnh.
Thay bộ quần áo xanh đậm, đeo nhạn linh đao, Hàn Tranh tìm miếng vải đen che mặt, mượn bóng đêm ẩn mình trong hẻm nhỏ quanh Túy Hoa Lâu, chăm chú quan sát động tĩnh.
Thời gian trong lò luyện Thao Thiết bị ngưng lại, từ lúc Hàn Tranh giết Lưu Tam đến khi thay quần áo rồi tới Túy Hoa Lâu, cả quá trình chưa đến 15 phút, lúc này Phùng Nguyên chắc vẫn còn đang trên đường tới.
Hàn Tranh không biết Phùng Nguyên trông ra sao, đành dùng cách ngốc nghếch nhất để loại trừ, lần lượt phân biệt từng khách tới Túy Hoa Lâu xem có phải Phùng Nguyên hay không.
Khả năng nhầm lẫn cũng không lớn.
Vì cả huyện Hắc Thạch chỉ có một thanh lâu quy mô lớn như vậy, những nơi khác đều là gái giang hồ nửa kín nửa hở trong khu ổ chuột.
Nên những người đến Túy Hoa Lâu uống rượu phần lớn đều là nhân vật có máu mặt trong huyện Hắc Thạch, người đạt tới thực lực hậu thiên viên mãn càng hiếm, ngược lại rất dễ nhận ra.
Hàn Tranh đợi một giờ, có ba lượt khách đến Túy Hoa Lâu, nhưng đều không phải là võ giả, mà là các thương nhân lớn của huyện Hắc Thạch.
Trong đó có một người là cha của Quách Minh Viễn, từng tự mình đưa Quách Minh Viễn tới võ quán.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo xanh, mặt lạnh tanh, dáng cao gầy, trên mặt có hai đường pháp lệnh văn sâu hoắm, tiến về Túy Hoa Lâu.
Tú bà đón khách ở cửa, mặt tô phấn trắng, miệng há to giả cười, thấy vậy mắt sáng rỡ lên.
"Phùng gia đến rồi à, mời vào trong nhanh, hôm nay vẫn như cũ chứ ạ?"
Người này là khách sộp của Túy Hoa Lâu, một tháng ba mươi ngày, có thể đến hai mươi tám ngày.
Hơn nữa người này chỉ làm hai việc, ngủ gái và ăn cơm, ngủ xong thì đi, nhưng vẫn trả tiền qua đêm, vô cùng có quy củ.
"Vẫn như cũ, lần này không cần hâm rượu, trong bang có nhiều việc, không nên uống rượu."
Hàn Tranh lập tức tập trung ánh mắt vào người này, hắn rất có thể chính là Phùng Nguyên!
Họ Phùng, xem tu vi khí huyết xung quanh dồi dào, chắc chắn là hậu thiên hậu kỳ hoặc cảnh giới viên mãn.
Hơn nữa, hắn nói trong bang có nhiều việc, huyện Hắc Thạch chỉ có ba bang phái.
Nếu hắn nửa đêm đã đi, vậy hắn chắc chắn là Phùng Nguyên không thể sai.
Thấy Phùng Nguyên vào Túy Hoa Lâu, Hàn Tranh nấp trong hẻm nhỏ, nhìn chằm chằm vào cửa.
Người ta ở trong thanh lâu ôn hương nhuyễn ngọc, còn Hàn Tranh thì ở ngoài hứng gió lạnh, đối lập rõ rệt.
Ước chừng một tiếng sau, Phùng Nguyên đã từ Túy Hoa Lâu đi ra, trên mặt rõ ràng có vẻ mệt mỏi.
Hàn Tranh hơi ngẩn người, sao nhanh vậy?
Trừ thời gian ăn cơm, thời gian ở trên giường dường như không được bao nhiêu.
Phùng Nguyên này đúng là cao thủ "tốc chiến tốc thắng"?
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Hàn Tranh thu liễm hơi thở đến mức thấp nhất, chậm dần bước chân dán vào bóng tối hẻm nhỏ, theo sau Phùng Nguyên, tìm cơ hội xuất thủ.
Khi đến một chỗ hẻm nhỏ vắng vẻ không người, Hàn Tranh siết chặt chuôi nhạn linh đao, một chút sát khí đã vô tình tỏa ra.
Phùng Nguyên bỗng dừng lại, nhìn về phía sau lưng là hẻm nhỏ đen ngòm, cười lạnh một tiếng: "Là rác rưởi của Hắc Hổ bang hay Thiên Ưng bang? Ra đi, đừng núp.
Cái đám chó chết các ngươi cũng dám đánh chủ ý vào ta, đúng là tự tìm đường chết!
Bàng Hắc Hổ với Khưu Thiên Ưng đến còn tạm được!"
Ba bang phái ở huyện Hắc Thạch tranh giành địa bàn đã nhiều năm, thế cục bây giờ cơ bản đã ổn định.
Thực lực Tam Hợp bang mạnh nhất, Hắc Hổ bang buộc phải liên thủ với Thiên Ưng bang mới có thể ngăn cản.
Nhưng hai đám này đều có mưu tính, nên dù liên thủ cũng không làm gì được Tam Hợp bang.
Hiện tại các bang chủ gần như không ra tay, đều là đàn em bên dưới tranh đoạt.
Phùng Nguyên là một trong những người đứng đầu Tam Hợp bang, chỉ sau bang chủ, hắn cho rằng đám người không biết trời cao đất dày của hai bang phái kia muốn giết hắn để kiếm phú quý.
Hàn Tranh trong bóng tối thở dài.
Trước đây hắn từng giết Vương Hùng, chém yêu ma, giao đấu với Tống Thiên Thanh và những người khác.
Nhưng chỉ có Phùng Nguyên là võ giả dày dạn kinh nghiệm giang hồ, trải qua vô số trận chiến, giác quan cực kỳ nhạy bén.
Mình chỉ vừa tiết lộ một chút sát khí đã bị hắn phát hiện.
Đã không giấu được, vậy dứt khoát không giấu nữa!
Sau đó, Hàn Tranh trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ, giữa đêm tối một vòng đao quang trắng như tuyết chợt lóe, trực tiếp chém về phía Phùng Nguyên!
"Hậu thiên viên mãn!?"
Phùng Nguyên lúc đầu chỉ nghĩ đối phương là một nhân vật nhỏ, nhưng không ngờ người này xuất thủ lại có uy thế kinh người, cho dù không phải hậu thiên viên mãn thì cũng không kém là bao.
Trong chớp mắt, Phùng Nguyên khẽ động tay, một đoản thương bạc dài bằng cánh tay từ trong ống tay áo hắn tuột xuống.
Tay cầm trường thương đột ngột vung lên, một tiếng va chạm kim loại vang dội, Hàn Tranh bị một luồng cự lực đánh lui trong nháy mắt.
Mắt Hàn Tranh ngưng tụ.
Kết quả tệ nhất đã xuất hiện.
Phùng Nguyên này quả thực là hậu thiên viên mãn, chỉ chút nữa thôi là thoát khỏi nhục thể phàm tục, thành tựu tiên thiên!
Một đoạn báng thương khác từ trong ống tay áo của Phùng Nguyên bị vung ra, nối với phần thân thương kia, hai tiếng "răng rắc" khớp vào nhau, một ngọn thương bằng tinh thiết sáng bạc xuất hiện trong tay Phùng Nguyên.
Mũi thương nhắm vào Hàn Tranh, Phùng Nguyên cau mày nói: "Ngươi là người của bang nào?"
Ba bang phái ở huyện Hắc Thạch đã tranh đấu nhiều năm, võ giả có thực lực hậu thiên viên mãn đều là người của cấp cao trong bang phái, hắn không có lý do gì không biết.
Nhưng vóc dáng và thuộc tính lực lượng của người trước mắt khiến hắn rất lạ lẫm.
"Kẻ lấy mạng ngươi!"
Hàn Tranh khàn giọng quát một tiếng, huyết sát lực tràn ra, nhạn linh đao trong tay mang theo gió mạnh lạnh lẽo chém về phía Phùng Nguyên.
Độ thuần thục Huyết Sát đao pháp không cao, nhưng hiện tại Hàn Tranh có thể dùng chỉ có môn đao pháp này.
Tuy nhiên, với tư cách là một môn công pháp ma đạo, Huyết Sát đao pháp mang thuộc tính sát thương cực hạn và phát huy uy lực rất nhanh.
Hàn Tranh chỉ muốn nắm giữ phương pháp ngưng tụ sát khí, Huyết Sát đao pháp này dùng đến cũng cuồng bạo lạnh thấu xương, đao quang chói lòa cơ hồ trong nháy mắt đã bao phủ Phùng Nguyên.
Thương bạc làm từ sắt tinh luyện trong tay Phùng Nguyên múa lượn, từng đóa thương hoa xoay chuyển, va vào nhạn linh đao phát ra những tiếng nổ vang dội.
Thương pháp của hắn không phải trong quân đội mà là thương pháp tiêu chuẩn của giới giang hồ.
Biến hóa phức tạp, nhưng uy lực cũng không tầm thường.
Thương bạc làm từ sắt tinh luyện kia nặng chừng 10, 15 kg, nhưng bị hắn múa kín mít không kẽ hở, khiến đao thế của Hàn Tranh cũng không cách nào tiến lên một bước.
"Ha ha ha! Thì ra ngươi không phải hậu thiên viên mãn!"
Sau khi giao đấu hơn mười chiêu, Phùng Nguyên đại khái đã nhận ra lực lượng của Hàn Tranh.
Tuy lực lượng không yếu, nhưng cách hậu thiên viên mãn rõ ràng còn một khoảng cách.
Bỗng quát một tiếng, thương bạc làm từ sắt tinh luyện trong tay Phùng Nguyên rung lên điên cuồng, giống như một con rắn linh thăm dò vào trong đao quang của Hàn Tranh, nhắm thẳng vào cổ họng hắn mà tới!
Ánh mắt Hàn Tranh ngưng lại, khí huyết quanh thân sôi trào cuồn cuộn, công lực Long Tượng Bàn Nhược Công bị hắn thúc đẩy đến cực hạn.
Không lùi mà tiến tới, Hàn Tranh vặn người vung tay, tay trái như vượn trắng vung tay, đánh tới hướng thương bạc làm từ sắt tinh luyện kia!
Lấy nhục thân đối cứng sắt thương, hai bên va chạm phát ra một tiếng ầm ầm trầm đục.
Phùng Nguyên bị đánh lệch đi, nhạn linh đao trong tay Hàn Tranh lại kề sát thương dài kia chém tới, một đường mang theo những tia lửa chói mắt, trực tiếp chém về phía cổ Phùng Nguyên!
"Bạch Viên Thông Tí Quyền!"
Hắn trong nháy mắt liền nhận ra, đó là tuyệt kỹ thành danh của Lý Tĩnh Trung ở võ quán Chấn Uy.
Nhưng lúc này Phùng Nguyên đã không kịp nghĩ vì sao người võ quán Chấn Uy lại muốn giết hắn.
Sát khí hội tụ, cái hàn ý lạnh lẽo khiến cả người Phùng Nguyên trong nháy mắt nổi da gà.
Nắm lấy đuôi thương, Phùng Nguyên hội tụ lực lượng toàn thân đột nhiên hất lên!
Nội lực bỗng nhiên bùng nổ, thương bạc dù đánh bay nhạn linh đao trong tay Hàn Tranh, nhưng cũng rời khỏi tay.
Không đợi Phùng Nguyên thở phào, Hàn Tranh đã hai tay chồng chéo, bóp ra một ấn quyền có vẻ hơi kỳ quái, đánh xuống đầu!
Gió mạnh gào thét kéo tới, Phùng Nguyên vô ý thức hai tay chồng chéo cản trước người, nhưng lại bị ấn này đánh một cái khiến hai tay gãy xương nứt toác!
Kêu thảm một tiếng, ấn thứ hai của Hàn Tranh đã rơi xuống, kim cương phẫn nộ, trấn ma tru tà!
Phùng Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đã đầy vẻ kinh ngạc.
Võ kỹ tiên thiên! Người này thế mà mang trong mình hai môn võ kỹ tiên thiên!
Trong đầu hắn vừa lóe lên ý nghĩ này, ấn thứ ba trong tay Hàn Tranh đã xen lẫn uy thế cực hạn của Long Tượng Bàn Nhược Công bay lên giáng xuống.
Phanh!
Kèm theo một tiếng nổ trầm, đầu Phùng Nguyên giống như dưa hấu vỡ tan, dịch đỏ trắng bắn tung tóe khắp nơi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận