Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 78: Ngươi nói tất cả đều là ta từ! (length: 10146)

Hàn Tranh liếc qua luồng âm phong ăn mòn xương cốt, tính toán lượng chân khí còn lại của mình, quyết định tiến thêm một chút để thử.
Chân khí hiện tại của hắn có thể duy trì khoảng 30 phút, xét về căn cơ, thậm chí hắn còn thâm hậu hơn phần lớn võ giả Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh viên mãn.
Tiến thêm 7, 8 phút, nếu âm phong vẫn còn, hắn sẽ quay lại, sau đó giết xuyên qua đám yêu quỷ rời khỏi di tích.
Đối với Hàn Tranh mà nói, chuyến đi này của hắn cũng không tệ.
Giết mấy tên võ giả Tiên Thiên cảnh kiếm được một đợt cảm giác no.
Sau đó lại đoạt được một thanh cực phẩm huyền binh Thu Thủy Kinh Hồng, hiện tại cho dù có rời đi hắn cũng không tính là bị thiệt.
Phần lớn mọi người đều lựa chọn đi lên phía trước, còn một số người thì chọn lùi lại.
Hàn Tranh liếc nhìn thực lực của bọn họ, không khỏi lắc đầu.
Những người chọn đi lên đều là võ giả Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh viên mãn, còn những kẻ thực lực yếu hơn thì không dám tiến tới.
Nhưng vấn đề là họ không dám tiến lên, phía sau cũng là một đám yêu quỷ, nguy hiểm không kém, chi bằng cứ liều một phen.
Đám người đi chưa đến 7, 8 phút, phía trước liền xuất hiện một vệt sáng.
Nhìn kỹ lại, đó là đại điện tông môn của Chân Võ Môn, tuy đã đổ nát nhưng trận pháp trên mặt đất vẫn vận hành, ánh sáng kia cũng là do trận pháp vận chuyển phát ra.
Thấy vậy mọi người nhất thời mắt sáng lên, tốc độ càng nhanh đi về phía trước.
Chỉ cần có trận pháp bảo hộ, âm phong ăn mòn xương cốt này sẽ không thể thổi tới!
Có điều, càng đi đám người càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đại điện Chân Võ Môn nhìn thì gần, nhưng thực tế chỉ là do quy mô của nó quá lớn nên có thể mơ hồ thấy được hình dáng.
Thực tế khoảng cách còn xa hơn bọn họ tưởng tượng.
Bên ngoài còn có âm phong ăn mòn xương cốt áp chế, muốn đi nhanh cũng không được.
Chỉ cần tốc độ nhanh hơn một chút, khiến cho hộ thể chân khí trên người có một chút sai sót, âm phong kia liền có thể thổi bọn họ thành một bộ xương.
Lúc này, khi đi được gần nửa quãng đường thì có người không chịu được nữa, chân khí sắp hao hết.
Những người này không nhịn được tăng tốc, nhưng lại đều bị thổi bay da thịt.
Có người làm từng bước vững chắc, nhưng chân khí thì luôn có lúc cạn kiệt.
Những võ giả như vậy càng thêm tuyệt vọng, hy vọng sống sót ở ngay trước mắt, kết quả lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thịt của mình bị âm phong ăn mòn xương cốt thổi cho không còn mảnh nào.
Hàn Tranh đánh giá nội lực của mình, gần như Thôn Quỷ Đồng Tử và lão tổ nhà họ Trương, hoàn toàn đủ khả năng đi đến nơi sâu nhất của Chân Võ Môn.
Cùng với từng võ giả chết dưới luồng âm phong, ngay cả đám võ giả Trương gia cũng không trụ nổi.
"Lão tổ! Lão tổ cứu chúng ta!"
Đám võ giả Trương gia kêu la thảm thiết, nhưng lão tổ nhà họ Trương dường như không thấy gì, nhanh chân tiến lên.
Những người này đều là lực lượng trung kiên của Trương gia, những võ giả tinh nhuệ, không ngờ chuyến này lại chết hết ở đây!
Trước đó đã mưu tính nhiều như vậy, thậm chí còn dẫn đến hàng trăm võ giả đi dò đường cho Trương gia, không ngờ cuối cùng lại là dã tràng.
Nhưng không sao, Trương gia vẫn còn người!
Chỉ cần mình có được truyền thừa của Chân Võ Môn, hắn có thể giúp Trương gia quật khởi, trở thành đại thế gia hàng đầu Sơn Nam đạo!
Mang theo quyết tâm này, lão tổ nhà họ Trương từng bước một di chuyển đến chỗ đại điện của Chân Võ Môn.
Khi ánh sáng mờ ảo của trận pháp bao phủ lên người mình, những luồng âm phong ăn mòn xương cốt bên ngoài rốt cuộc dừng lại, lão tổ nhà họ Trương lập tức thở phào một hơi.
Nhìn lại, Thôn Quỷ Đồng Tử cũng theo sát hắn tiến vào trận pháp, phía sau lại có thêm một Hàn Tranh.
Trong số hơn trăm võ giả tiến vào di tích Chân Võ Môn, cuối cùng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, những người còn lại gần như toàn diệt!
Hàn Tranh cũng thở phào một tiếng.
Khi thật sự bước vào giang hồ, hắn mới biết được trong này ẩn chứa vô số hiểm nguy.
Dù đã hiến tế nỗi sợ hãi, nhưng hắn vẫn không thể đánh mất một trái tim kính sợ.
Trên giang hồ, bất kỳ quyết định nào cũng có thể khiến ngươi mất mạng.
Thôn Quỷ Đồng Tử và lão tổ nhà họ Trương liếc nhau, rồi đồng thời nhìn về phía Hàn Tranh.
Vốn dĩ họ đều cho rằng đối thủ chỉ có một, không ngờ bây giờ lại thêm một Hàn Tranh.
Người trẻ tuổi kia có thể chém giết Lệ Thiên Hải, sau đó lại nhẹ nhàng xử lý Đông Giang Tam Hổ, dù chỉ có Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh hậu kỳ, nhưng chiến lực có thể nói là vô cùng kinh người.
Ánh mắt Thôn Quỷ Đồng Tử nhìn lướt qua Hàn Tranh hai lần, đột nhiên cười quái dị.
Đúng lúc này, Hàn Tranh bỗng mở miệng: "Trương lão tiền bối, chi bằng ngươi ta liên thủ trước xử lý tên quỷ không ra quỷ người không ra người này thì thế nào?
Vãn bối chỉ là đi ngang qua Bạch Giang Phủ, không ngờ có thể gặp được cơ duyên này, hiện tại đoạt được một thanh cực phẩm huyền binh đã đủ vốn.
Truyền thừa trong di tích, vãn bối tự nhận đức hạnh không đủ, không có tư cách chiếm đoạt.
Thôn Quỷ Đồng Tử này tàn sát người vô tội, tội ác chồng chất, chính là ma đầu bị Diệt Ma Ty truy nã, tự nhiên là người người có thể tru diệt!
Còn Trương lão tiền bối ngài đức cao vọng trọng, danh mãn Bạch Giang Phủ, từ trước đến nay đều không làm chuyện ỷ thế hiếp người.
Vãn bối không phải người Bạch Giang Phủ, nhưng cũng nghe qua các võ giả Bạch Giang Phủ tán dương Trương lão tiền bối.
Truyền thừa trong di tích này, thay vì để cho ma đầu kia đạt được, không bằng để cho Trương lão tiền bối ngươi nhận lấy!
Vãn bối nguyện giúp Trương lão tiền bối ngươi giết ma đầu kia, đoạt lấy truyền thừa!"
Cùng với lời nói nhanh như chớp của Hàn Tranh, Thôn Quỷ Đồng Tử lập tức ngây ra tại chỗ.
Những lời Hàn Tranh muốn nói, đều là hắn nghĩ đến từ lâu!
Hắn vốn dĩ muốn thuyết phục lão tổ nhà họ Trương đừng vội ra tay, trước hết diệt trừ Hàn Tranh – nhân tố không xác định này, sau đó hai người họ sẽ phân định thắng thua.
Không ngờ Hàn Tranh lại đi đầu muốn liên thủ với lão tổ nhà họ Trương xử lý hắn.
"Tiểu súc sinh! Ngươi đây là tự tìm đường chết!"
Sắc mặt Thôn Quỷ Đồng Tử lập tức trở nên dữ tợn vặn vẹo, quỷ khí quanh thân lượn lờ, lộ vẻ âm trầm kinh khủng.
Lão tổ nhà họ Trương, người có kim cương khí màu vàng nhạt lượn quanh thân, thản nhiên nói: "Lão phu cảm thấy vị tiểu hữu này nói rất có lý, Thôn Quỷ Đồng Tử, ngươi làm ác đủ điều, bây giờ coi như là gặp báo ứng."
Lúc này, trong lòng lão tổ nhà họ Trương tràn đầy đắc ý.
May mắn những năm gần đây hắn rất chú ý đến thanh danh của mình, bằng không Hàn Tranh sao có thể sẽ đứng về phía mình?
Những năm nay ở Bạch Giang Phủ, dù cho Trương gia có làm chuyện cưỡng đoạt gì, lão tổ nhà họ Trương cũng luôn cố gắng che đậy.
Điều này khiến cho thanh danh của Trương gia ở Bạch Giang Phủ coi như không tệ, đặc biệt là lão tổ Trương gia này càng được coi là người đức cao vọng trọng.
Theo lão tổ nhà họ Trương thấy, Hàn Tranh là kẻ rất thức thời.
Biết mình chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, không thể so với hai cao thủ Huyền Cương Cảnh của bọn họ, nên chủ động rút lui.
Nếu là hắn ở vị trí của Hàn Tranh, chắc chắn hắn sẽ chọn giúp mình, người ‘Đức cao vọng trọng’, chứ không phải Thôn Quỷ Đồng Tử nổi tiếng xấu xa.
Vả lại, cho dù Hàn Tranh sau này giở trò quỷ, hắn cũng không sợ, chỉ người mang theo mảnh vỡ trận pháp mới có thể tiến vào đại điện hạch tâm thật sự của Chân Võ Môn.
Huống hồ, nếu Hàn Tranh không điên, hắn sao dám giở trò gian với mình?
Thôn Quỷ Đồng Tử thấy hai người này đứng chung một chỗ, hắn tức giận vô cùng, lại cười gằn.
"Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng cái tên họ Trương kia là người tốt lành gì sao?
Trước đây, Trương gia của hắn ở Bạch Giang Phủ không phải là một đại thế gia, những năm gần đây, họ âm thầm chiếm đoạt của cải, giết không biết bao nhiêu người mới có được vị thế ngày hôm nay.
Ngươi cho rằng tên Trương Minh Đức kia có chữ Đức nên là người đức cao vọng trọng sao?
Hắn nổi tiếng là kẻ khẩu phật tâm xà, mặt ngoài hiền lành cười tủm tỉm, thực chất tâm địa ác độc hơn bất kỳ ai!"
Hàn Tranh cười lạnh nói: "Ngươi, ma đầu kia, đừng có ăn nói bậy bạ, vu oan tùy tiện!
Dù có ác độc, có thể ác độc hơn việc ngươi tàn sát toàn bộ một trấn nhỏ hay sao?"
Nghe Thôn Quỷ Đồng Tử bới móc mình, sắc mặt của lão tổ nhà họ Trương cũng âm trầm xuống.
"Hàn tiểu hữu, chớ nghe ma đầu kia nói bậy! Trước tiên cứ giải quyết hắn!"
Lúc này lão tổ nhà họ Trương thật sự sợ Hàn Tranh thay đổi ý định.
Lời vừa dứt, kim cương khí màu vàng kim quanh thân lão tổ nhà họ Trương bỗng bùng nổ, một chưởng đánh xuống, giống như đại ấn vàng óng bay lên rồi rơi xuống.
Ấn pháp bí truyền của Trương gia, Quang Minh Đại Thủ Ấn!
Thật ra, một phần võ công của Trương gia vốn thuộc về Chân Võ Môn.
Lão tổ nhà họ Trương chính là người hầu của một cường giả Chân Võ Môn năm xưa.
Dù chỉ là người hầu, nhưng ông ta là người được cường giả đó tin tưởng nhất, tự nhiên cũng được truyền thụ không ít võ công không thuộc hàng cốt lõi của Chân Võ Môn, đây cũng là mấu chốt để Trương gia có thể quật khởi.
Lịch đại người Trương gia cố chấp muốn đoạt lấy truyền thừa của Chân Võ Môn, cũng là ấp ủ một loại ý nghĩ "đảo khách thành chủ".
Tổ tiên của Trương gia chỉ là người hầu, nhưng họ không muốn đời đời kiếp kiếp làm người hầu!
Lúc này, lão tổ nhà họ Trương ngang nhiên xuất thủ, Hàn Tranh phía sau hắn siết chặt Thu Thủy Kinh Hồng đao vừa lấy được.
Lão tổ nhà họ Trương hoàn toàn không nhận ra, Hàn Tranh khi nhìn về bóng lưng hắn đã lộ ra một nụ cười quái dị.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận