Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 200: Cầu viện (length: 9766)

Sau khi dẹp yên Nhạc gia, Hàn Tranh dẫn người trở về thẳng nha môn Diệt Ma ti.
Trương Viêm và đám huyền giáp vệ thì hớn hở khiêng một đống lớn vật tư về phủ Yên Ba.
Nhạc gia có không ít túi càn khôn, nhưng vật tư quá nhiều, túi càn khôn thậm chí chứa không hết.
Đám huyền giáp vệ này hiện tại đối với Hàn Tranh có thể nói là một lòng một dạ, cho dù bây giờ Hàn Tranh bảo bọn họ đi liều mạng với Hắc Sơn lão yêu, bọn họ có lẽ cũng sẽ hăng hái xông lên.
Trong đám huyền giáp vệ này có người đã ở phủ Yên Ba hai, ba mươi năm, chưa từng có người quản lý nào uy phong, hào phóng như Hàn Tranh.
Bọn họ chỉ biết đi theo Hàn đại nhân có miếng ăn, đương nhiên sẽ quên mình phục vụ cho Hàn Tranh.
Ân uy đồng thời, bốn chữ nói thì đơn giản nhưng làm rất khó.
Trong tay không có tiền thì lấy gì mà ban ơn? Không có thực lực thì lấy gì mà lập uy?
Hiện tại Hàn Tranh lấy tiền của Nhạc gia ban ơn, lại lấy uy thế diệt môn Nhạc gia để lập uy, có thể nói là đã nắm chặt phủ Yên Ba cả trong lẫn ngoài.
Bất luận là đám huyền giáp vệ nội bộ phủ Yên Ba hay đám thế lực giang hồ bên ngoài, có thể nói đều đối với Hàn Tranh như sấm vang bên tai.
Hiện tại dù cho Quy Nguyên Kiếm Các còn đó, Hàn Tranh thậm chí cũng dám đi thử sức với Quy Nguyên Kiếm Các.
Vừa về đến phủ Yên Ba, Triệu Vinh Nghiệp đã đứng sẵn ở cửa đón.
"Lão hủ chúc mừng đại nhân khải hoàn trở về!"
Khuôn mặt cau có của Triệu Vinh Nghiệp gần như nở hoa vì cười.
Hàn Tranh tiêu diệt Nhạc gia một việc lớn như vậy, chỉ trong mấy canh giờ đã lan truyền xôn xao, Triệu Vinh Nghiệp sao có thể không biết?
Phủ Yên Ba từ hôm nay trở đi đã hoàn toàn thay đổi, có thể nói là bước vào thời đại của Hàn Tranh.
Lúc đầu khi nghe tin này, Triệu Vinh Nghiệp đương nhiên là vô cùng kinh hãi.
Hắn ở phủ Yên Ba cả đời, đương nhiên biết tình hình phủ Yên Ba phức tạp đến mức nào, đám liên minh các thế lực giang hồ kia khó chơi ra sao.
Việc Hàn Tranh thuyết phục Hắc Thủy Bang tiêu diệt Lê Sơn Phái đã rất khó tin rồi, hiện tại hắn vậy mà lại tiêu diệt Nhạc gia, khiến Vũ Văn gia phải chịu thua, Triệu Vinh Nghiệp đơn giản không thể tưởng tượng được Hàn Tranh đã làm cách nào.
Nhưng quá trình không còn quan trọng.
Quan trọng là hiện tại Hàn Tranh đã hoàn toàn khống chế phủ Yên Ba cả trong lẫn ngoài, không ai có thể lay chuyển được vị thế của hắn.
"Triệu lão khách khí rồi, anh em vừa trải qua một trận đại chiến, trước hết cứ để bọn họ nghỉ ngơi một chút, sau đó đi mời đầu bếp của các quán rượu trong phủ Yên Ba làm mấy bàn tiệc ngon ăn mừng."
Triệu Vinh Nghiệp cười nói: "Không cần đại nhân phân phó, lão hủ biết tin Diệt Ma ti phủ Yên Ba chúng ta đã lật đổ thế cục sau một trận chiến, liền lập tức sai người mời các đầu bếp đến rồi.
Hàn đại nhân các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, đợi đến tối chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng thật lớn."
"Triệu lão có lòng."
Triệu Vinh Nghiệp, một lão nhân sắp về hưu mà biết cách làm như vậy, tuy ông ta không tham gia vào cuộc chiến, nhưng lúc chia phần thưởng Hàn Tranh cũng không thể bỏ qua ông ta.
Về đến phòng của mình, Hàn Tranh ăn một viên đan dược khôi phục chân nguyên, hồi phục hoàn toàn trạng thái lên đỉnh.
Lần giao chiến với Nhạc Thanh này Hàn Tranh hao tổn cũng không ít.
Hơn nữa trước đó Hàn Tranh chỉ còn cách Huyền Cương cảnh trung kỳ một chút xíu, sau khi trải qua một trận chiến lớn như vậy, cái chướng ngại đó đã vô tình bị phá tan, chính thức bước vào Huyền Cương cảnh trung kỳ.
Đến tối, Diệt Ma ti phủ Yên Ba mở tiệc, một khung cảnh náo nhiệt.
Nói đến đám huyền giáp vệ của Diệt Ma ti phủ Yên Ba này cũng đủ tủi thân.
Các châu phủ khác thực tế cũng không khác là bao, đều bị các đại phái vây quanh, tình hình cực kỳ phức tạp.
Nhưng phủ Yên Ba lại phức tạp hơn ở chỗ đám đại phái kia còn kết thành liên minh, đây là điều khó thấy ở những nơi khác.
Cho nên những năm gần đây, huyền giáp vệ phủ Yên Ba luôn luôn bị chèn ép, gây gổ với đám thế lực liên minh kia, gần như không chiếm được chút lợi ích nào.
Thậm chí có thể nói, huyền giáp vệ Diệt Ma ti phủ Yên Ba nhiều nhất chỉ có thể quản được khu vực phủ Yên Ba.
Ra khỏi phủ Yên Ba đến địa bàn của các thế lực giang hồ kia, Diệt Ma ti gần như không có chút uy hiếp nào.
Nhưng bây giờ, Diệt Ma ti phủ Yên Ba dưới sự dẫn dắt của Hàn Tranh cuối cùng đã xoay chuyển tình thế, uy thế tăng lên rất nhiều.
"Diệt Ma ti phủ Yên Ba chúng ta có được uy thế như ngày hôm nay, là nhờ Hàn đại nhân thao lược, nhiều lần bày mưu tính kế! Nào nào nào, mọi người lần lượt kính Hàn đại nhân một chén."
Trương Viêm giơ chén rượu lên hò hét, vô cùng náo nhiệt.
Hàn Tranh cũng không làm mất hứng, cười ha hả cùng mọi người lần lượt chạm cốc uống rượu.
Dù sao với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần dùng chân nguyên tiêu hóa tửu lực, cho dù uống cả vại rượu cũng không sao cả.
Đúng lúc này, một tên huyền giáp vệ mình đầy máu tươi, vẻ mặt vô cùng chật vật vội vàng chạy vào trong hành lang.
Mọi người đều sững sờ, nhìn kỹ mới phát hiện, hắn là Triệu Kim Hổ, tâm phúc của Bùi Tu Viễn.
"Hàn đại nhân cứu mạng! Xin Hàn đại nhân mau cứu đại nhân nhà ta!"
Triệu Kim Hổ mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đáng thương nhìn Hàn Tranh.
Hàn Tranh hơi nhíu mày: "Có chuyện gì? Bùi Tu Viễn chẳng phải mang theo các ngươi đi tiêu diệt yêu ma rồi sao?"
Bùi Tu Viễn tự biết trong Diệt Ma ti đấu không lại Hàn Tranh, lại không muốn dính vào mấy chuyện nhằm vào các đại tông môn, nên tự cho là thông minh tránh đi.
Vừa lúc Đông Sơn cốc có yêu ma xuất hiện, Bùi Tu Viễn liền chuẩn bị ra ngoài diệt yêu ma một chuyến, tiện thể ở lại đó mấy ngày, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi mới về.
Nhìn Triệu Kim Hổ như thế này, xem ra Bùi Tu Viễn ở đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Triệu Kim Hổ mặt mày ủ rũ nói: "Ở Đông Sơn cốc xuất hiện một con hổ yêu sắp hóa thành đại yêu, Bùi đại nhân mang chúng ta đến đó tiêu diệt.
Ban đầu chúng ta tưởng rằng con hổ yêu kia còn chưa hoàn toàn hóa thành đại yêu nên dễ đối phó.
Nhưng ai ngờ con hổ yêu kia đúng là còn non, chưa hóa thành đại yêu, nhưng con hổ yêu đó lại có một vị cha đại yêu thực lực có thể sánh với võ giả Huyền Cương cảnh hậu kỳ!
Đại yêu kia coi chúng ta là con mồi, rõ ràng có thể dễ dàng đánh bại chúng ta, nhưng lại muốn rèn luyện con mình, nhốt chúng ta trong Đông Sơn cốc, không tự mình ra tay, để con hổ yêu kia thỉnh thoảng lại đến đánh lén chúng ta.
Mấy ngày rồi, mọi người đều đã bị giày vò đến kiệt sức, sắp không chịu nổi nữa.
Bùi đại nhân liều mình ngăn cản con hổ yêu kia, yểm hộ ta trốn thoát, không biết có chọc giận con hổ yêu kia xuống tay giết người không nữa.
Xin Hàn đại nhân mau mau đi cứu Bùi đại nhân! Có lẽ còn một chút hy vọng sống!"
Trương Viêm híp mắt, đứng sau lưng Hàn Tranh nhỏ giọng truyền âm: "Đại nhân, Bùi Tu Viễn thằng cha đó bụng dạ hẹp hòi, luôn muốn tranh quyền đoạt lợi gây phiền phức cho ngài.
Lần này cũng là do hắn tự gây nghiệt thì không thể sống, tự ý ra ngoài tránh tình hình, tưởng chúng ta nhất định sẽ bại, ai ngờ đại nhân lại nắm trong tay cục diện phủ Yên Ba.
Chúng ta không cần thiết đi cứu hắn, cứ cố tình kéo dài chút thời gian, đợi Bùi Tu Viễn chết ở Đông Sơn cốc đi.
Cứ như vậy cho dù cấp trên có tra xét xuống, cũng chỉ là do Bùi Tu Viễn khinh địch liều lĩnh, không điều tra rõ tình hình đã hành động, chẳng liên quan gì đến đại nhân cả."
Trương Viêm hiện tại đã hoàn toàn coi mình là tâm phúc của Hàn Tranh, cho nên ngay cả những lời tính kế đồng đội, vi phạm nguyên tắc đều không chút cố kỵ nói ra.
Hàn Tranh lắc đầu, truyền âm: "Ta vẫn muốn cứu Bùi Tu Viễn, lần này hắn đi bất kể mang tâm tư gì, nhưng yêu ma ăn thịt người là sự thật, việc Bùi Tu Viễn đi chém giết yêu ma cũng là thật.
Nội bộ có thể đấu đá, nhưng ngàn vạn lần đừng quên quy tắc của Diệt Ma ti, ranh giới cuối cùng của Diệt Ma ti."
Hàn Tranh có thể dùng đủ loại âm mưu thủ đoạn để tính kế Nhạc gia và các thế lực giang hồ, cũng có thể dùng chúng để mưu hại Bùi Tu Viễn.
Nếu Bùi Tu Viễn vẫn muốn kiếm chuyện ở Diệt Ma ti, Hàn Tranh có cả trăm cách chơi chết hắn.
Nhưng những thủ đoạn này không bao gồm việc mượn tay yêu ma để giết người của mình.
Lần này Bùi Tu Viễn quang minh chính đại đi đối phó yêu ma, về lý về tình Hàn Tranh đều phải ra tay.
Trương Viêm kinh ngạc nhìn Hàn Tranh, sau đó ánh mắt lộ ra một tia kính nể.
Mình có chút coi thường Hàn đại nhân rồi.
Một người thủ đoạn cao siêu tàn nhẫn sẽ chỉ làm người ta e ngại, Hàn Tranh lại có ranh giới cuối cùng và sự kiên trì của mình, điều này khiến Trương Viêm càng thêm cảm thấy Hàn Tranh có tầm vóc lớn, tương lai nhất định không phải vật trong ao.
"Dẫn đường đi."
Hàn Tranh nhìn Triệu Kim Hổ, chỉ thốt ra bốn chữ.
Triệu Kim Hổ không dám tin nhìn Hàn Tranh, sau đó điên cuồng dập đầu xuống đất, thậm chí đập đến trán bê bết máu.
"Cảm ơn Hàn đại nhân! Cảm ơn Hàn đại nhân!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận