Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Chương 547: Biên soạn thân phận

Chương 547: Tạo dựng thân phận
"Ta nói nha đầu này rốt cuộc có đáng tin hay không vậy? Cứ tiếp tục thế này, chúng ta đều sẽ trở thành thức ăn cho quái vật mất!"
Yến Huyền Không bị ép phải vận dụng lại Hương Hỏa Thần Thuật, đ·á·n·h nát hai chiếc xúc tu hài cốt của đối phương.
Hàn Tranh nhìn Ôn Đình Vận đang vùi đầu chữa trị trận pháp ở phía bên kia, trầm giọng nói: "Nàng có thể được trưởng lão Giám T·h·i·ê·n Ti coi trọng, ngươi nói xem có đáng tin hay không? Đừng oán trách nữa, kiên trì thêm một chút, Ôn Đình Vận bên đó chắc hẳn cũng sắp xong rồi."
Lời vừa dứt, Ôn Đình Vận đột nhiên đứng dậy, trên tế đàn vốn dĩ rách nát, lập tức toát ra luồng ánh sáng trận đạo chói mắt.
"Chính là lúc này! Ra t·a·y!"
Giọng nói của Ôn Đình Vận vừa vang lên, Yến Huyền Không ngưng tụ hương hỏa thần lực, đấm ra một quyền, quyền ấn màu vàng ầm vang rơi xuống, trực tiếp đ·á·n·h nát mấy cái xúc tu hài cốt.
Hàn Tranh trực tiếp lấy ra Thâu Thiên Cung, khí huyết quanh thân sôi trào bốc cháy, ngưng tụ thành một mũi tên huyết ngọc.
Cung kéo tròn như vầng trăng, Chúc Long mở to mắt, nương theo tiếng sấm nổ vang, một đạo cầu vồng m·á·u x·u·y·ê·n qua mà ra.
Tốc độ của mũi tên này cực nhanh, tảng thịt lớn như núi kia còn không kịp hình thành xúc tu hài cốt mới đã bị Thâu Thiên Cung bắn nổ tung đầu.
Trong khoảnh khắc đầu lâu của nó bị bắn nổ, huyết mang trên tảng thịt lớn lập tức ảm đạm đi một chút.
Ngay lập tức, ánh sáng trận đạo chói mắt trên tế đàn dọc theo xiềng xích bằng đồng kích hoạt phù văn trên đó, tất cả xiềng xích lập tức khóa chặt, đem tảng thịt lớn kéo ngược trở lại trên tế đàn.
Tảng thịt lớn không ngừng kêu thảm, nhưng cũng chỉ có thể bị vô số xiềng xích kéo xuống phía dưới tế đàn trống rỗng.
Nương theo Ôn Đình Vận phong bế trận pháp, cả tòa tế đàn lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng cũng giải quyết xong thứ này, ba người ở đây lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Ôn Đình Vận bỗng nhiên nhìn về phía Yến Huyền Không, kinh ngạc nói: "Vị này là ai?"
Trước đó, nàng p·h·át hiện Hàn Tranh vậy mà lại cùng một gia hỏa toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng không biết lai lịch kề vai chiến đấu, nàng đã rất ngạc nhiên.
Bất quá khi đó tình huống khẩn cấp, Ôn Đình Vận cũng không kịp hỏi nhiều, trực tiếp bắt đầu chuẩn bị khôi phục trận pháp.
Hàn Tranh thầm kêu một tiếng hỏng bét, hắn quên mất Yến Huyền Không hiện tại thế nhưng là không có hộ khẩu, không ai nhận ra.
Bất quá, Ôn Đình Vận cũng coi như là người của mình, nói thẳng với nàng thân phận của Yến Huyền Không cũng không sao.
Ngay lúc Hàn Tranh vừa định mở miệng, hắn lại p·h·át hiện Yến Huyền Không không biết từ lúc nào đã thay đổi diện mạo, biến thành một người tr·u·ng niên khuôn mặt nghiêm nghị.
Không đợi Hàn Tranh phản ứng, Yến Huyền Không giành nói trước: "Ta là trấn phủ sứ đời thứ 27 của Sơn Nam đạo Hạ Hầu Huyền, lúc trước ngoài ý muốn bị nhốt ở trong này.
Ta mặc dù đạt được một chút cơ duyên có thể sống sót đến nay, nhưng lại luôn bị nhốt ở nơi giống như địa ngục này.
Hôm nay nhìn thấy Hàn tiểu hữu, ta mới biết được bên ngoài đã trôi qua nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng có ngày được thấy lại ánh mặt trời.
Ngươi cũng là hậu bối của Diệt Ma Ti ta à? Không tệ không tệ, tu vi trận đạo rất xuất sắc."
Ôn Đình Vận lướt qua trong đầu một vòng, kinh ngạc nói: "Ngài là Hạ Hầu Huyền đại nhân, trấn phủ sứ đã mất tích năm trăm năm trước, một mình đ·ộ·c chiến với ba vị yêu vương?"
"Chính là tại hạ."
Ôn Đình Vận nhìn về phía Hàn Tranh, Hàn Tranh khẽ gật đầu với nàng, ra hiệu người trước mắt này là thật, có thể yên tâm.
Tiến vào di tích bỗng nhiên lại xuất hiện vị trấn phủ sứ của mấy đời trước, Ôn Đình Vận tuy rằng vẫn còn nghi hoặc, bất quá Hàn Tranh đã x·á·c nh·ậ·n, nàng cũng yên lòng hơn phân nửa.
Hơn nữa Hạ Hầu Huyền quả thật rất lợi hại.
Đối phương vào thời kỳ đỉnh phong đã cùng ba tôn yêu vương đại chiến, cuối cùng không rõ tung tích, bị Diệt Ma Ti phán định là đã t·ử v·ong.
Toà di tích Cổ quốc Hữu Tân này tùy thời đều có thể xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào tại Sơn Nam đạo, việc Hạ Hầu Huyền bị nhốt ở trong này cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa những thứ không bình thường ở nơi này nhiều lắm, Hạ Hầu Huyền có thể còn sống đến bây giờ, cũng có thể giải thích được.
Hàn Tranh lườm Yến Huyền Không một cái, nguyên thần truyền âm hỏi: "Ôn Đình Vận vẫn là người có thể tin tưởng được, sao ngươi còn bịa ra một cái thân phận?"
Hiện tại Yến Huyền Không mặc dù đã có thân thể, nhưng liên hệ Câu Linh Ấn giữa hai người vẫn còn, vẫn có thể trực tiếp truyền âm bằng nguyên thần.
"Danh tiếng của ta bày ra ở đó, ngươi bảo ta nhận thế nào đây? Ta cũng cần mặt mũi chứ, trước khi mất tích ta là kẻ người người kêu đ·á·n·h, bây giờ nói ta còn sống, đám người của Diệt Ma Ti ở Sơn Nam đạo còn không mắng c·hết ta à?"
Mặt mo của Yến Huyền Không hơi đỏ lên, bất quá hiện tại hắn toàn thân kim quang, cũng không nhìn ra được.
Mặc dù Yến Huyền Không ngoài miệng không quan tâm thế nhân đ·á·n·h giá hắn, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn là rất quan tâm.
Sau khi hắn mất tích trở thành kẻ cầm đầu dẫn đến đại kiếp của Diệt Ma Ti ở Sơn Nam đạo, về sau lại là Trần Bá Tiên quật khởi, ngăn cơn sóng dữ, hai người tạo nên sự so sánh rõ rệt.
Cứ như vậy, hắn c·hết cũng bị người ta mắng, huống chi là còn sống, hắn không gánh nổi cái danh này.
"Vậy thân phận ngươi bịa ra có đáng tin không? Nếu như bị lộ, tương lai cũng là phiền phức."
"Yên tâm, đây cũng không phải là ta bịa đặt lung tung."
Yến Huyền Không tự tin nói: "Hạ Hầu Huyền là tiên tổ của một huynh đệ tốt lúc trước của ta, đối phương khi đó đã chiến đấu hết mình với ba vị yêu vương rồi mất tích, hài cốt không còn, ở trong Diệt Ma Ti cũng coi là l·i·ệ·t sĩ, danh tiếng rất tốt.
Cho nên, người anh em kia của ta lúc rảnh rỗi nhàm chán liền khoe khoang với ta đủ loại sự tích của tiên tổ hắn.
Ta biết rất rõ ràng những chuyện liên quan tới Hạ Hầu Huyền, tuyệt đối không thể tìm ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào.
Ngay cả khuôn mặt này của ta đều giống Hạ Hầu Huyền như đúc, ta đã biến hóa dựa theo chân dung của tiên tổ hắn."
"Vậy người anh em kia của ngươi đâu?"
Yến Huyền Không trầm mặc một lát, nguyên thần khẽ thở dài một tiếng: "C·hết rồi."
"Hắn thiên phú bình thường, năng lực cũng bình thường, dựa vào thâm niên mới lên được vị trí trấn thủ đô úy, hơn nữa, đoán chừng cả đời này cũng không có hy vọng ngưng đan.
Mọi chuyện khác đều lấy tiên tổ của mình làm gương, t·r·ảm yêu trừ ma, thân trước binh lính, không sợ sinh t·ử.
Cuối cùng hắn cũng thật không làm tiên tổ mất mặt, vì cứu người mà đ·ộ·c chiến với bầy yêu, cuối cùng c·hết tại trong bụng yêu ma, c·hết không toàn thây.
Tên tiểu tử này quá cố chấp, giữ được rừng xanh thì không lo không có củi đốt, hắn cứ phải tìm đường c·hết, đến cả hậu duệ cũng không để lại liền đi tìm tiên tổ của hắn rồi."
Khi Yến Huyền Không nhắc tới người bạn thân này, tâm tình có chút phức tạp.
Có hoài niệm, có kính nể, còn có xấu hổ.
Không ai nguyện ý kết giao bằng hữu với một tiểu nhân âm hiểm vô sỉ.
Yến Huyền Không mặc dù làm việc ích kỷ, nhưng bạn của hắn lại là tấm gương của Diệt Ma Ti khẳng khái hy sinh.
Hắn kính nể đối phương, nhưng lại biết mình vô luận như thế nào cũng không thể trở thành đối phương.
Lúc này, Hàn Tranh lại nhìn về phía Ôn Đình Vận: "Sau khi ngươi đi vào có nhìn thấy người khác không? Nhìn dáng vẻ này của ngươi, cũng là gặp không ít hung hiểm?"
Ôn Đình Vận lắc đầu: "Không gian của tòa di tích này không quá ổn định, tất cả những người tiến vào bên trong đều bị ngẫu nhiên truyền tống đến một góc nào đó không biết.
Hơn nữa, ở nơi này không phải là có ít hung hiểm, mà là khắp nơi đều có hung hiểm, nhưng tương tự, khắp nơi cũng đều có cơ duyên."
"Cơ duyên? Ngươi là chỉ Hương Hỏa Hàng Thần Ấn hay là tảng thịt lớn kia? Thứ đồ chơi này cũng có thể tính là cơ duyên sao? Lại nói, quốc chủ của Hữu Tân quốc này có phải là đầu óc có vấn đề hay không?
Có người mong muốn đem mình luyện thành thần, còn có người đem mình luyện thành một tảng thịt lớn, đây đều là thứ yêu ma quỷ quái gì vậy?"
Hàn Tranh hiện tại cảm thấy mình không phải đang ở trong di tích cổ quốc, mà giống như đang đi du lịch địa ngục một ngày.
Ôn Đình Vận nói: "Loại tình huống này ở Hữu Tân quốc kỳ thật cũng coi là bình thường.
Thời kỳ Thái Cổ, nhân tộc ở vào đáy chuỗi thức ăn, cần phụ thuộc những thần ma cường đại kia mới có thể sinh tồn.
Bất quá, giống như Hữu Tân quốc, những tồn tại đã thoát ly bộ lạc, hội tụ thành quốc gia cường đại, tự nhiên cũng có những thế lực khác nhòm ngó.
Cho nên, các đời quốc chủ của Hữu Tân quốc kỳ thật đều đang không ngừng tìm kiếm con đường cường đại lên, mong muốn không dựa vào những thần ma kia mà vẫn có thể đứng vững trên mặt đất thái cổ.
Các đời quốc chủ của Hữu Tân quốc vẫn luôn nghiên cứu các loại phương pháp để cho lực lượng của mình có thể sánh ngang với trạng thái của thần ma, nhưng đáng tiếc cuối cùng đều thất bại.
Hương Hỏa Hàng Thần Ấn là như thế, tảng thịt lớn này cũng như vậy, đều chỉ là nghiên cứu của các đời quốc chủ Hữu Tân quốc mà thôi.
Chỉ bất quá, tảng thịt lớn này tương đối dễ kh·ố·n·g chế, ngay cả khi không kiểm soát được thì cũng có thể phong cấm nó.
Còn Hương Hỏa Hàng Thần Ấn luyện chế ra thần thể cường đại mà không thể khống chế, cho nên mới dẫn đến tổn thất nặng nề cho Cổ quốc Hữu Tân, cuối cùng đi đến diệt vong.
Những quốc chủ các đời này mặc dù nhìn có vẻ tà dị đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, nhưng dự tính ban đầu của bọn hắn kỳ thật chỉ là muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ quốc gia của mình, ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là thật đáng buồn đáng tiếc."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận