Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 263: Phế đi hắn! (length: 10151)

"Thật không biết sống chết!"
Thấy Kiều Huyền vậy mà chọn ra tay với mình, Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng, Bắc Đẩu Thiên Huyền Chân Cương bị hắn thúc đẩy đến cực hạn, Long Tượng Trấn Ngục Kình bộc phát ra khí huyết lực dồi dào.
Đồng thời, tay trái Hàn Tranh kết ấn, Hắc Thiên Như Lai Ma Phật Tướng bỗng nhiên bùng nổ, ma khí phật quang hợp nhất.
Lấy một địch hai, Hàn Tranh vậy mà trực tiếp chọn đối đầu với thế công của Kiều Huyền.
Ma Phật lực mạnh mẽ chống đỡ một côn của Kiều Huyền, Hàn Tranh chỉ phòng thủ không tấn công, phật quang ma khí quanh thân lập tức bị oanh nát một mảng.
Nhưng Hàn Tranh lại không hề biến đổi, mà là chuyển từ thủ sang công, A Tị Đạo Tu La Trảm nhắm thẳng Vương Hủ mà đến.
Ngay khi Kiều Huyền vừa ra tay, Vương Hủ cũng đã thu liễm lực lượng, hóa thành ánh lửa quay người bỏ chạy.
Hắn tuyệt đối không muốn cùng Hàn Tranh đồng quy vu tận.
Nhưng ngay lập tức, tay phải Hàn Tranh đột nhiên nắm chặt trong hư không.
Bàn tay khổng lồ do cương khí tạo thành bay lên hiện ra, trực tiếp tóm chặt Vương Hủ trong tay.
Trước đó Vương Hủ đã từng thấy uy lực dời núi, cương khí quanh người hắn bùng nổ, ánh lửa bắn tung tóe, miễn cưỡng xé rách được bàn tay cương khí khổng lồ kia.
Nhưng ngay lập tức, hắn lại kinh hoàng phát hiện, số lượng ít ỏi khí huyết trong cơ thể mình vậy mà bị bóc ra gần như không còn chút nào dưới sức mạnh của dời núi!
Cương khí sôi trào đốt cháy quanh người Vương Hủ trong nháy mắt suy yếu đi, Kiều Huyền phía sau thấy vậy vội vàng điên cuồng tấn công Hàn Tranh.
Nhưng Hàn Tranh đã sớm thi triển Huyết Ảnh Phù Quang Đại Pháp, trong tích tắc đã đến trước mặt Vương Hủ.
Vương Hủ bộc phát ra chút lực lượng cuối cùng, ánh lửa màu xanh lam trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, lực lượng kia thật kỳ dị, tựa như có thể đốt cháy bất kỳ cương khí lực lượng nào.
Cương khí quanh người Hàn Tranh vừa chạm đến ngọn lửa xanh lam kia đã bốc hơi biến mất ngay lập tức.
Nhưng Hàn Tranh cũng không hề lui lại, mà trực tiếp một chỉ điểm ra.
Tam Thế Phá Kiếp Chỉ xuyên qua quá khứ, hiện tại, tương lai, lực lượng trực tiếp xuyên thấu ngọn lửa màu xanh lam kia, trong nháy mắt đánh trúng vào người Vương Hủ.
Lực chỉ bá đạo cường mạnh, trong nháy mắt đã đánh nát tâm mạch của Vương Hủ, ngay lập tức không còn sự sống!
(Giết võ giả Đan Hải cảnh, do đan hải vỡ nát khí huyết hư hao, chỉ thu được năm ngàn khí huyết tinh nguyên.) Vương Hủ dù sao cũng từng là võ giả Đan Hải cảnh, dù lúc này vì đan hải vỡ nát tu vi giảm sút, nhưng vẫn còn giá trị năm ngàn khí huyết tinh nguyên, đối với Hàn Tranh mà nói cũng đã không tệ.
Quay đầu lại, Hàn Tranh nhìn về phía Kiều Huyền, nở một nụ cười lạnh lùng: "Kiều đại nhân, chuyện giữa ngươi và ta, còn phải tính toán kỹ càng!"
Kiều Huyền thấy Hàn Tranh giết Vương Hủ thì trong lòng đã trầm xuống.
Lỡ người nhà họ Vương đem những chuyện hắn đã làm kể hết ra, mình coi như xong đời thật rồi!
Hắn căn bản không thể xác định được Vương Hủ có thật sự phái người nhà họ Vương làm như vậy hay là đang giả vờ.
Lúc này nghe Hàn Tranh nói vậy, Kiều Huyền hừ lạnh nói: "Tính cái gì? Vương Hủ đều đã chết, ngươi còn muốn như thế nào?"
"Đương nhiên là muốn ngươi chôn cùng hắn!"
Lời vừa dứt, phật âm phật xướng và tiếng long ngâm gào thét quanh thân Hàn Tranh đồng thời vang lên, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát Quan bỗng nhiên hiện ra lần nữa, nhắm thẳng Kiều Huyền mà nghiền ép!
Nếu như tên này trước đó chỉ là sống chết mặc kệ, Hàn Tranh cuối cùng cũng chỉ báo cáo chi tiết tình hình cho Ôn Đình Vận.
Cuối cùng xử lý Kiều Huyền này thế nào, để cho Ôn Đình Vận cùng Vũ Vân Phi bọn họ tự quyết đấu thuận tiện hơn.
Nhưng Kiều Huyền vậy mà không biết sống chết ra tay với mình, Hàn Tranh há có thể để hắn yên thân?
"Hàn Tranh! Ngươi vô cớ tàn sát đồng liêu, đây là phạm phải tối kỵ của Diệt Ma ti!"
Sắc mặt Kiều Huyền bỗng nhiên thay đổi, trường côn trong tay điên cuồng múa may, cương khí điên cuồng bùng nổ, giống như một chiếc cối xay gió khổng lồ đang điên cuồng xoay chuyển, nhưng vẫn bị sức mạnh của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát Quan nghiền ép xé nát.
"Tàn sát đồng liêu? Không, ta chỉ đang vì Diệt Ma ti tiêu diệt kẻ bại hoại cấu kết với Hắc Sơn lão yêu!"
Đao quang huyết sát trong tay Hàn Tranh lóe lên, A Tị Đạo Tu La Trảm giáng xuống, lưỡi đao huyết sát hừng hực giống như chém ra cánh cửa địa ngục, trong nháy mắt đã đánh bay cả người Kiều Huyền ra ngoài.
Vừa mới giao chiến trực diện, Hàn Tranh đã cảm giác được, thực lực của Kiều Huyền này quá yếu, thậm chí còn yếu hơn so với trình độ trung bình của Diệt Ma ti Sơn Nam đạo.
Hắn mặc dù là Huyền Cương cảnh trung kỳ, nhưng lực lượng phù phiếm, đến Bùi Tu Viễn cũng mạnh hơn hắn.
Rõ ràng một thân thực lực của Kiều Huyền này không phải dựa vào các loại nhiệm vụ cố gắng mà có được, mà là dựa vào nịnh nọt, cộng thêm các loại đan dược mà thành.
Cho nên tại tổng bộ Diệt Ma ti Sơn Nam đạo, hắn thống lĩnh một doanh lại biểu hiện bình thường.
Mà đến phủ Tĩnh Châu này, hắn lại như cá gặp nước, rõ ràng là có thể lừa gạt thì cứ lừa gạt, hoặc là hợp tác với Vương gia liên thủ, tạo dựng cảnh thái bình giả tạo.
Cộng thêm những năm này sống an nhàn sung sướng, cả ngày đều ở trong phủ châu, cơ hồ không ra ngoài tiêu diệt yêu ma, thực lực này thậm chí không bằng lúc ở tổng bộ Sơn Nam đạo.
Đầy trời đao ảnh trong nháy mắt đã bao phủ Kiều Huyền, Thu Thủy Kinh Hồng phá vỡ lực phát động, Hàn Tranh liên tiếp mấy đao đều chém vào cùng một vị trí trên côn sắt đen trong tay hắn, gần như trong chớp mắt, côn sắt đen trong tay hắn đã đứt gãy.
Hai bên bất luận là lực lượng, võ kỹ hay cả năng lực thực chiến đều không cùng đẳng cấp.
Hàn Tranh một tay nắm chặt trong hư không, bàn tay khổng lồ dời núi trực tiếp tóm chặt Kiều Huyền rồi hung hăng quăng xuống mặt đất!
Kiều Huyền lập tức kêu gào thảm thiết, máu tươi phun ra như suối.
Hàn Tranh một chân đạp lên người hắn, ánh mắt Kiều Huyền lộ ra một tia sợ hãi, vội vàng van xin tha mạng: "Tha mạng! Tha mạng!"
"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."
Tội danh trên người Kiều Huyền không ít, ít nhất đã nắm chắc tội cấu kết với Vương gia và lơ là không làm tròn trách nhiệm, còn về chuyện cấu kết Hắc Sơn lão yêu thì, Hàn Tranh có thể gán lên người hắn, nhưng còn cần điều tra nghiêm ngặt.
Ngoài tội cấu kết với Hắc Sơn lão yêu, hai tội danh trước không đủ để lấy mạng Kiều Huyền, lúc này Hàn Tranh giết hắn là mình không có lý.
Ngay khi Kiều Huyền vừa thở phào nhẹ nhõm, Hàn Tranh lại dịch chân đến đan điền của hắn, cương khí bùng nổ, bất ngờ đạp xuống!
Kiều Huyền lại phun ra một ngụm máu tươi, lần này trực tiếp bị Hàn Tranh phế bỏ đan điền, đã hôn mê.
Không giết hắn, nhưng phế bỏ hắn thì vẫn có thể!
Dương Thiên Kỳ lúc này cũng giải quyết xong đám người nhà họ Vương còn lại, còn bắt sống mấy tên.
Lúc này hắn đi tới có chút lo lắng hỏi: "Hàn huynh, ngươi cứ như vậy không thông qua thẩm phán, trực tiếp phế bỏ Kiều Huyền, có khi nào sẽ có vấn đề không? Ta lo lắng Vũ Vân Phi sẽ mượn cớ này gây khó dễ cho mình."
Hàn Tranh không vấn đề nói: "Kiều Huyền cấu kết với Vương gia động tay động chân với người của mình, ta phản kích không cẩn thận phế hắn không bình thường sao? Có thể cho hắn giữ lại một mạng cũng đã là tốt lắm rồi.
Đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình, bình thường tỷ thí còn tránh không khỏi ngộ thương, huống chi là thời điểm giao thủ thật sự?
Huống hồ Kiều Huyền đã bị ta phế bỏ võ công, ai còn vì hắn mà đứng ra? Vũ Vân Phi có thể sẽ phẫn nộ, nhưng sẽ không vì một phế vật mà ra mặt.
Bây giờ ta ngược lại rất hiếu kỳ, nhà họ Vương rốt cuộc có nắm giữ được nhược điểm gì của Kiều Huyền không.
Nếu thật có thì lại càng dễ nói rồi."
"Ta vừa bắt mấy tên còn sống, trước thẩm vấn thử xem."
Dương Thiên Kỳ mang mấy tên đệ tử nhà họ Vương đến thẩm vấn, kết quả lại không như mong muốn.
Mấy tên bị bắt sống đều là con cháu nhà họ Vương, địa vị không cao, chỉ biết nhà họ Vương thường xuyên hối lộ Kiều Huyền, nhưng lại không biết những chuyện khác.
Bất quá cũng không quan trọng, chỉ hai tội cấu kết với Vương gia và lười biếng không làm tròn trách nhiệm thôi đã đủ để lấy mạng Kiều Huyền.
Hàn Tranh gọi hai tên huyền giáp vệ, bảo bọn họ đi trước đưa Kiều Huyền về tổng bộ phủ Khai Bình, trực tiếp giao cho Ôn Đình Vận, để Ôn Đình Vận xem xét xử lý.
Còn bản thân thì không quay về ngay mà muốn chờ Diệp Lưu Vân và Tô Vô Minh bên kia giải quyết xong rồi mới quyết định tình hình.
Trước đó, Hàn Tranh cùng Tô Vô Minh, Diệp Lưu Vân đã hẹn nhau cẩn thận là sẽ tập hợp ở Thanh Đài Tự nằm giữa ba phủ châu.
Thanh Đài Tự trước đây từng là một ngôi chùa miếu không nhỏ, cũng là một thế lực giang hồ, nhưng sáu mươi năm trước khi Hắc Sơn lão yêu gây họa ở Sơn Nam đạo thì đã bị tàn sát sạch, sau đó liền hoang phế cho tới bây giờ.
Ba người trước đó đã hẹn, ai giải quyết xong nhiệm vụ trước sẽ đến chỗ này chờ những người còn lại.
Khi Hàn Tranh đến Thanh Đài Tự thì ở đây chưa có ai, rõ ràng Tô Vô Minh và Diệp Lưu Vân bên kia còn chưa giải quyết triệt để xong.
Nhưng hai người kia cũng không có gửi tin cầu cứu, hẳn là cũng không có gì ngoài ý muốn, Hàn Tranh liền đi trước vào Thanh Đài Tự nghỉ ngơi.
Vừa hay vừa nhận được Thiên Yêu Đan Pháp, Hàn Tranh cũng muốn làm quen trước một chút.
Với lại, lần yêu loạn này còn chưa tìm được nguồn gốc, Hàn Tranh chỉ mới bắt được cái đuôi của La đạo nhân, như vậy vẫn chưa đủ, tiếp theo hắn còn muốn đi phủ Đài Châu điều tra thêm.
Cho nên, Hàn Tranh chuẩn bị tận dụng khoảng thời gian này tích lũy cảm giác no, lại đột phá thêm mấy môn công pháp, để phòng ngừa bất trắc.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận