Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 215: Triệu Vinh Nghiệp (length: 9952)

"Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Trương Viêm được một tên huyền giáp vệ đỡ đến.
Tên huyền giáp vệ đỡ lấy hắn cũng sắc mặt trắng bệch, trông như đang bị suy yếu do đốt khí huyết quá độ.
"Ngươi làm sao vậy?"
Trương Viêm cười khổ nói: "Thuộc hạ vô dụng, lúc nãy tên Nhạc Cảnh Đồng kia khí thế hung hăng đến, ta thậm chí không đỡ nổi một chiêu của hắn, còn liên lụy một huynh đệ bị giết."
Hàn Tranh trầm mặc một lát, sau đó vỗ vai hắn nói: "Đối phương dù sao cũng là Huyền Cương cảnh trung kỳ, lại còn xuất thân từ đại phái Tẩy Kiếm Các, ngươi không đỡ nổi một chiêu của hắn mới là bình thường.
Tên kia đã bị ta chém giết, cũng coi như giúp huynh đệ kia báo thù."
Trần Cửu Chân đứng sau lưng Hàn Tranh nói: "Chính là vị tiểu huynh đệ này liều mạng đốt khí huyết chạy vào Hắc Thủy Bang ta, báo cho Hàn đại nhân ngươi đang lâm vào vòng vây, chúng ta mới đến nhanh như vậy."
Hàn Tranh nhìn về phía tên huyền giáp vệ kia, khẽ gật đầu hỏi: "Ngươi tên gì?"
Tên huyền giáp vệ kia kích động run rẩy, vội nói: "Thuộc hạ Lý Tuân."
"Làm việc quả quyết, làm tốt lắm, chờ nhận đan dược khôi phục khí huyết, nơi này có một viên đan dược trung cấp ngươi cũng cầm lấy.
Chỉ cần ngươi bước vào Tiên Thiên đỉnh phong, chắc chắn rất nhanh sẽ có thể thăng chức dẫn đội."
"Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!"
Nhận đan dược, Lý Tuân kích động đến mức có chút lắp bắp.
Độ trân quý của đan dược trung phẩm trước đây hắn còn không dám nghĩ tới.
Dù là người tâm phúc như Trương Viêm của Hàn đại nhân, cũng chỉ được ban thưởng ba viên đan dược trung phẩm mà thôi.
"Hàn đại nhân làm việc quả nhiên hào phóng."
Ôn Cảnh Vân một bên khen ngợi nói.
Cho dù là đối với võ giả Huyền Cương cảnh, đan dược trung phẩm cũng vô cùng trân quý.
Giống như gia chủ Ôn Cảnh Vân cấp bậc này bình thường sẽ không dùng đan dược trung phẩm để tu hành, chỉ khi đột phá cảnh giới mới dùng một hai viên như vậy.
"Đám huynh đệ ta nguyện ý vì ta liều mình phục vụ, nếu ta dùng ba cắc bạc cắc đuổi bọn hắn, lâu dài ai còn thật lòng làm việc cho ta?
Mọi người đều không ngốc, trong lòng ai cũng có một cái cân."
Trần Cửu Chân như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
Hàn Tranh nói rất đơn giản, nhưng trên thực tế phần lớn người đều rất khó làm được điểm này.
Trần Cửu Chân trước kia đối với huynh đệ trong bang đều rất tốt, những huynh đệ trong bang mới nguyện ý vì hắn liều mình phục vụ.
Chỉ có điều trước kia Trần Cửu Chân vô ý thức làm như vậy, chứ không thấu triệt như Hàn Tranh nói.
Lúc này trong nha môn Diệt Ma ti phủ Yên Ba, giờ này ngày thường vẫn đang ngủ trưa thì Triệu Vinh Nghiệp giờ lại đi đi lại lại trong phòng, trông vô cùng lo lắng.
"Vì sao chứ không thể thành thật, an phận làm những việc nên làm chứ?
Ngươi đã nắm giữ thế cục toàn bộ phủ Yên Ba, lập xuống công lao mà mấy chục năm nay lịch đại diệt ma giáo úy đều không làm được, cứ an phận chờ điều thăng là được.
Sao lại còn phải đi tìm hiểu những chuyện xưa ơi là xưa làm gì! Đáng chết, thật đáng chết!"
Vẻ bình thản trên mặt Triệu Vinh Nghiệp ngày thường đã trở nên dữ tợn.
Hắn không muốn động đến Hàn Tranh, là thật sự không muốn.
Thủ đoạn và tâm cơ của người trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn Liêu Hoành Thịnh, thực lực của hắn cũng không kém hơn Liêu Hoành Thịnh, thậm chí còn mạnh hơn.
Cho nên từ đầu Triệu Vinh Nghiệp đã tỏ ra rất phối hợp, chỉ cần Hàn Tranh không chạm đến những chuyện cũ đó, Triệu Vinh Nghiệp thậm chí nguyện ý dày mặt tâng bốc Hàn Tranh.
Mình đã già rồi, chỉ mong sống yên ổn qua ngày tháng còn lại thì hắn đã mãn nguyện.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người này đến người kia đều không muốn cho mình sống tốt!
Lúc này một tên huyền giáp vệ vội vã chạy vào.
Hắn là tâm phúc thủ hạ Dư Phương của Triệu Vinh Nghiệp.
Nhưng trong mắt người ngoài, lão già Triệu Vinh Nghiệp như vậy cũng không có tâm phúc thủ hạ gì.
Mấy người thân cận với hắn cũng chỉ muốn tìm chỗ dựa mà thôi, dù sao thì hắn dù sao cũng là diệt ma giáo úy Huyền Cương cảnh.
Cho nên sau khi Hàn Tranh khống chế thế cục phủ Yên Ba, tất cả huyền giáp vệ đều trực tiếp tìm đến nương tựa Hàn Tranh, cam tâm tình nguyện làm việc cho Hàn Tranh, Dư Phương này cũng như vậy.
Bất quá trên thực tế, Dư Phương này vẫn là tâm phúc của Triệu Vinh Nghiệp, ngày thường chẳng qua là đang ngụy trang mà thôi.
Bởi vì hắn vốn là do Triệu Vinh Nghiệp từ nhỏ nuôi lớn, là con nuôi của Triệu Vinh Nghiệp.
Hắn vốn xuất thân cô nhi, được Triệu Vinh Nghiệp nuôi dưỡng bên ngoài truyền thụ võ công, sau khi trưởng thành thì vào Diệt Ma ti phủ Yên Ba.
Ngày thường tuy hắn biểu hiện rất thân cận với Triệu Vinh Nghiệp, nhưng cũng chỉ giống như những tâm phúc khác đầu quân vào Triệu Vinh Nghiệp, giữ chừng mực rất đúng mực.
"Bên ngoài có tin tức gì không?"
Triệu Vinh Nghiệp vội nhìn về phía Dư Phương.
Dư Phương trầm giọng nói: "Đại nhân, tình huống hình như có chút không ổn."
Suốt bao năm qua dù là tình huống riêng tư, Dư Phương đều gọi hắn là đại nhân, sợ gọi nghĩa phụ bị người khác nghe thấy gây thêm phiền phức.
"Hàn Tranh không chết?"
"Không chỉ Hàn Tranh không chết, mà Nhạc Cảnh Đồng kia còn bị Hàn Tranh phản sát.
Một tên huyền giáp vệ dưới trướng Trương Viêm đã đốt khí huyết, dùng tốc độ nhanh nhất báo cho Trần Cửu Chân bọn họ đến trợ giúp.
Ngụy Văn Nhược bọn họ không động thủ đã rời đi, lúc này Hàn Tranh bọn họ đã trở lại phủ Yên Ba!"
Triệu Vinh Nghiệp vẻ mặt không thể tin được: "Chẳng phải Hàn Tranh vừa mới giết Hắc Thiềm tướng quân sao? Hắn còn dư sức chém giết Nhạc Cảnh Đồng sao?
Hơn nữa còn có Ngụy Văn Nhược và Tả Hưng Liệt, hai người này đều là đệ tử xuất thân từ đại phái đỉnh cấp, bọn họ đều là đồ bỏ đi à? Ba người mà không giết được một mình Hàn Tranh sao?"
Dư Phương cười khổ nói: "Bọn họ căn bản không ra tay, chỉ có một mình Nhạc Cảnh Đồng ra tay đối phó Hàn Tranh và bị phản sát.
Với lại Trần Cửu Chân bọn họ đến quá nhanh, Ngụy Văn Nhược bọn họ trực tiếp chọn cách giảng hòa, thậm chí không hề có xung đột với Hàn Tranh."
Thân thể Triệu Vinh Nghiệp lảo đảo, hít sâu một hơi.
Thực lực của Hàn Tranh có chút vượt quá tưởng tượng, trước đây những thủ đoạn đối phó với Liêu Hoành Thịnh giờ đã hoàn toàn vô dụng với Hàn Tranh.
Mà bây giờ Hàn Tranh đã bắt đầu tra chuyện đó, mình lại ở lại nữa, nói không chừng lúc nào sẽ bị bại lộ!
Cái Diệt Ma ti phủ Yên Ba này, mình không thể nào ở lại được nữa!
"Nhân lúc Hàn Tranh còn chưa về, ta phải rời khỏi phủ Yên Ba trước, ngươi tiếp tục ở lại nha môn Diệt Ma ti, để ý đến mọi động tĩnh của Hàn Tranh.
Ngươi tuy đã từng theo ta, nhưng bên ngoài không ai biết quan hệ của chúng ta, trong Diệt Ma ti phủ Yên Ba này có nhiều người từng theo ta, điểm đó Hàn Tranh sẽ không để ý."
Dặn dò Dư Phương một câu, Triệu Vinh Nghiệp liền đi ra ngoài.
Nhưng không đợi hắn ra khỏi cửa chính Diệt Ma ti nha môn, Bùi Tu Viễn đã đứng chặn ở cửa, cười như không cười nhìn Triệu Vinh Nghiệp: "Triệu lão muốn đi đâu vậy?"
Triệu Vinh Nghiệp ho khan vài tiếng, thở dài nói: "Già rồi, cảm giác cổ họng không ổn lắm, đi mua ít thuốc tiêu đàm giảm ho, Bùi đại nhân hôm nay không có công vụ gì sao?"
Bùi Tu Viễn thản nhiên nói: "Sao lại không có công vụ? Công vụ của ta rất bận đó, Hàn đại nhân trước khi đi đã đích thân dặn dò ta làm."
"A? Việc gì?"
Triệu Vinh Nghiệp giả lơ đãng hỏi, thực ra chỉ muốn nói chuyện vài câu rồi đuổi Bùi Tu Viễn đi.
"Chính là theo dõi ông đó, Triệu lão!"
Bùi Tu Viễn nói rõ từng chữ, mắt nhìn chằm chằm Triệu Vinh Nghiệp, tay đã đặt trên chuôi đao.
Triệu Vinh Nghiệp trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, hắn cố gượng cười: "Bùi đại nhân đây là ý gì? Theo dõi ta làm gì?"
"Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm."
Bùi Tu Viễn cười như không cười nói: "Triệu lão, ông cho rằng những chuyện ông làm không ai biết sao?
Trước khi đi, Hàn đại nhân đã bảo tôi theo dõi ông, tóm lại là ông đừng hòng rời khỏi Diệt Ma ti nửa bước."
Nụ cười trên mặt Triệu Vinh Nghiệp biến mất, vẻ mặt già nua hiện lên một chút âm trầm.
"Bùi Tu Viễn, ngươi cứ cam tâm tình nguyện quên mình phục vụ cho tên Hàn Tranh đó sao? Hắn cho ngươi cái gì tốt?
Theo ta biết, mấy đội trưởng như Trương Viêm còn có được nhiều hơn của ngươi, dù gì ông cũng là diệt ma giáo úy, không thấy mất mặt sao?
Với lại ông đừng quên, nếu không có Hàn Tranh thì người quản lý phủ Yên Ba này đáng lẽ là ông!"
Bùi Tu Viễn thản nhiên nói: "Ta người này không có nhiều khí lượng, lòng dạ cũng không rộng rãi.
Cho đến bây giờ, ta vẫn bất mãn với bên trên, dựa vào cái gì lại không vừa mắt ta? Dựa vào cái gì mà nhiều năm như vậy đều không đến lượt ta quản lý phủ Yên Ba?
Nói thẳng ra thì, người đang quản lý phủ Yên Ba này không phải là Hàn đại nhân thì ta vẫn không phục.
Nhưng Hàn đại nhân thực lực mạnh hơn ta, thủ đoạn giỏi hơn ta, lần trước lại bất chấp hiềm khích cứu ta một mạng, nếu ta vẫn còn đối đầu với hắn thì có còn là người không?
Người khác ta không phục, nhưng Hàn đại nhân thì ta chịu!"
Dứt lời, Bùi Tu Viễn rút trường đao chỉ về phía Triệu Vinh Nghiệp.
"Triệu lão, ngoan ngoãn ở trong nha môn Diệt Ma ti chờ Hàn đại nhân trở về.
Ông với tôi dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không muốn đao kiếm tương tàn."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận