Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 100: Nhiệm vụ diệt môn (length: 11493)

Chính Tô Vô Minh trên người vận rủi ngập trời, nhưng người đi cùng hắn cũng sẽ bị lây vận rủi, Hàn Tranh lại không thể nào tin được điều đó.
Chỉ là có vài người nghe nói Tô Vô Minh như thế nào như thế nào, nên vô ý thức đem những chuyện xui xẻo trên người mình đều gắn cho Tô Vô Minh.
Thật giống như vừa rồi Hàn Tranh, hắn vô ý thức cũng cảm thấy Tô Vô Minh này có chút tà tính.
Bất quá nghĩ lại, mấy cái bàn ăn xếp cao như vậy, coi như không có Tô Vô Minh, nói không chừng lúc nào đó sẽ đổ.
Không nghĩ nhiều về chuyện liên quan đến Tô Vô Minh, Hàn Tranh lại tiếp tục đi tìm tư liệu, xem có thể tìm được manh mối không.
Hàn Tranh liên tiếp lật xem năm ngày tư liệu, bình thường không ở kho chứa đồ thì là đi tiệm cơm ăn cơm, Dương Thiên Kỳ suýt chút nữa cho là Hàn Tranh muốn chuyển sang làm văn chức.
Năm ngày, Hàn Tranh lướt qua đại khái những tư liệu trong phạm vi quyền hạn của mình, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Chẳng lẽ mình lại phải lên trên tra tiếp?
Cũng không biết có thể dùng công lao đổi lấy mấy tư liệu mình không có cách nào kiểm tra được này không.
Đúng lúc này, Dương Thiên Kỳ đột nhiên đến gọi Hàn Tranh.
"Hàn huynh, Ôn đại nhân gọi huynh qua, hình như là có nhiệm vụ muốn giao cho huynh."
Hàn Tranh đi ra khỏi kho chứa đồ, hỏi: "Biết là nhiệm vụ gì không?"
Dương Thiên Kỳ lắc đầu: "Không biết, nhưng hẳn là một nhiệm vụ khó giải quyết.
Dạo này Diệt Ma ti hơi bận rộn, ngay cả Diệp huynh bọn họ vết thương vừa lành, đã bị phái đi làm nhiệm vụ.
Phàm là người có thực lực đứng hàng đầu đều hầu như bị phái đi cả rồi."
Hàn Tranh khẽ gật đầu, đi vào thư phòng của Ôn Đình Vận.
Điều làm Hàn Tranh bất ngờ là trong thư phòng còn có một người, chính là Tô Vô Minh.
Ôn Đình Vận lấy ra hai tờ giấy đưa cho Hàn Tranh và Tô Vô Minh.
"Lần này nhiệm vụ giao cho các ngươi rất đơn giản, chỉ có hai chữ, diệt môn!"
Ánh mắt Ôn Đình Vận lóe lên tia lạnh, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.
"Lần trước Hàn Tranh báo cáo tình huống về Hắc Sơn lão yêu, Từ lão đại nhân đã cho người điều tra, kết quả khiến người kinh ngạc.
Mấy năm nay Hắc Sơn lão yêu quả nhiên có động tĩnh khác thường, bản thể của nó tuy chưa xuất hiện, nhưng lại âm thầm cấu kết không ít thế lực giang hồ.
Tuy không phải là thế lực lớn, nhưng một khi Hắc Sơn lão yêu tái xuất, những người này đều là nanh vuốt của nó.
Cho nên Diệt Ma ti đã quyết định, đối với những thế lực giang hồ dám cấu kết Hắc Sơn lão yêu này, thà giết nhầm, không bỏ sót!
Bất luận bọn chúng là thật cấu kết với Hắc Sơn lão yêu hay bị yêu ma mê hoặc, toàn bộ đều giết không cần hỏi tội!
Thông thường, nhiệm vụ diệt môn loại này đều do nhiều người cùng nhau hành động, nhưng lúc này Diệt Ma ti thực sự thiếu người, nên ta đã chọn hai ngươi đến ra tay, mỗi người diệt một nhà.
Hiện tại ở Diệt Ma ti, dù là chiến lực hay năng lực thì hai ngươi đều thuộc loại thượng thừa, ta tin các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Trên giấy là thông tin mục tiêu của mỗi người, trong vòng nửa tháng phải giải quyết triệt để.
Nếu có thể bắt được kẻ đứng sau cấu kết với yêu ma thì tốt nhất, không thì cũng không sao.
Mục đích chính của nhiệm vụ này là để chấn nhiếp võ lâm Sơn Nam đạo, để chúng biết hậu quả của việc cấu kết với yêu ma!"
"Dạ, đại nhân!"
Hàn Tranh và Tô Vô Minh xoay người rời đi.
Ra khỏi thư phòng, Hàn Tranh định chào hỏi Tô Vô Minh, nhưng hắn lại lập tức quay người rời đi.
Không phải Tô Vô Minh quá tự cao tự đại, mà là hắn biết mình trời sinh vận rủi, người gặp mình đều sẽ gặp xui, vậy thì không bằng rời xa người khác một chút.
Hàn Tranh cũng không để ý, liếc nhìn thông tin trên giấy rồi trực tiếp lên đường.
Mục tiêu mà Ôn Đình Vận giao cho Hàn Tranh là Phùng gia ở huyện Tây Lâm.
Huyện Tây Lâm là một huyện nhỏ thuộc phủ Khai Bình, quy mô không lớn không nhỏ, nhưng so với huyện Hắc Thạch thì vẫn lớn hơn không ít.
Phùng gia có thể nói là bá chủ một phương ở huyện Tây Lâm, là thế lực giang hồ mạnh nhất ở địa phương này.
Nhân khẩu Phùng gia không nhiều lắm, nhưng thực lực lại không yếu.
Năm anh em Phùng gia đều là Tiên Thiên viên mãn, trong đó lão đại Phùng Tĩnh Viễn thậm chí đã đạt đến nửa bước Huyền Cương cảnh.
Hàn Tranh một đấu một thì không sợ ai, Phùng gia lão đại kia chỉ cần không đạt tới Huyền Cương cảnh thật sự, Hàn Tranh đều có nắm chắc đánh giáp lá cà chém giết.
Nhưng Hàn Tranh lại phải cẩn thận việc bị vây công.
Thật ra với thực lực hiện tại của Hàn Tranh, dù bị vây công cũng không sợ.
Bất quá chỉ cần đối phương không ngốc, thấy đánh không lại chắc chắn sẽ tìm đường tháo chạy.
Mà Hàn Tranh nhận được lại là nhiệm vụ diệt môn, nếu chạy quá nhiều, nhiệm vụ của hắn cũng coi như thất bại.
Cho nên trước kia nhiệm vụ diệt môn loại này đều do nhiều người cùng nhau thực hiện.
Hiện tại chỉ có một mình Hàn Tranh, hắn cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Sau năm ngày, Hàn Tranh phi ngựa vào huyện Tây Lâm, trước khi vào thành hắn đã đổi bộ huyền giáp Diệt Ma ti thành bộ đồ đen gọn gàng thường thấy của người giang hồ.
Huyện Tây Lâm quy mô không nhỏ, vì nằm gần giao giới hai châu nên khá là phồn hoa.
Vào huyện Tây Lâm ngày đầu tiên, Hàn Tranh không làm gì cả, mà là đi một vòng quanh huyện, tiện thể theo dõi một người nhà họ Phùng.
Phùng Tĩnh Lâm, con thứ tư Phùng gia, năm nay hơn hai mươi tuổi, thường ngày ngông nghênh, thích nhất đến thanh lâu vung tiền như rác.
Hắn là người thích ra ngoài nhất trong số các đệ tử Phùng gia, nên rất dễ dàng bị Hàn Tranh nắm được tung tích.
Lúc này trong thanh lâu lớn nhất huyện Tây Lâm, Nghi Xuân viện, Phùng Tĩnh Lâm tay ôm trái ôm phải, người đầy mùi rượu chỉ vào tú bà.
"Ta nói Lý mụ mụ, hôm nay Nguyệt Cầm cô nương nên ra tiếp khách chứ? Ngươi cứ giấu mãi thế, ta đây thật sự là tức giận."
Lý mụ mụ run run, cười nịnh: "Tứ gia bớt giận, không phải ta không cho Nguyệt Cầm cô nương tiếp khách, mà là dạo trước Nguyệt Cầm cô nương đã bị Lưu gia công tử bao rồi, còn chuẩn bị xuất các, lúc này lại để Nguyệt Cầm cô nương đến hầu ngài, điều này không hợp quy tắc a."
"Đừng có nói nhảm nhiều thế! Hôm nay ta đây nhất định phải Nguyệt Cầm cô nương hầu hạ!"
Lúc này trong thanh lâu, một công tử trẻ tuổi bước nhanh tới, sắc mặt khó coi nói: "Phùng lão tứ, ngươi có ý gì?
Tiền xuất các của Nguyệt Cầm cô nương ta đã cầm rồi, ngươi đây là cướp trắng trợn!"
Phùng Tĩnh Lâm đẩy hai cô nương kia ra, cười ha ha đi đến trước mặt Lưu công tử, vỗ nhẹ vào mặt đối phương, mang tính sỉ nhục cực mạnh.
"Có ý gì? Hôm nay ta đây chính là muốn ngủ người của ngươi đấy! Ý này, hiểu không?"
Sắc mặt Phùng Tĩnh Lâm đột ngột trầm xuống, lạnh lùng nói: "Còn có, Phùng lão tứ cũng là thứ mà ngươi có thể gọi? Gọi ta là Phùng tứ gia!
Bây giờ khác xưa rồi, cho dù lão già nhà ngươi đến đây cũng không dám lớn tiếng với ta như vậy đâu!"
Sắc mặt Lưu công tử kia đỏ bừng, nhưng vẫn không dám động thủ.
Phùng Tĩnh Lâm khinh miệt cười một tiếng, vẫy tay với Lý mụ mụ: "Bây giờ biết ai mới có tiếng nói rồi chứ? Còn không mau đi sắp xếp?"
"Tứ gia ngài chờ một lát, ta đi sắp xếp ngay."
Phùng Tĩnh Lâm cười lớn đi lên lầu, xung quanh đám người cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Mẹ nó, Phùng lão tứ bây giờ vênh váo lên rồi, đúng là ngang ngược!"
"Ai bảo người ta có vốn ngang ngược cơ chứ? Phùng gia năm anh em, người nào người nấy cũng Tiên Thiên thuế phàm cảnh viên mãn, luyện thành thủy hỏa tiên y, đặc biệt là lão đại Phùng gia, đã đạt tới nửa bước Huyền Cương cảnh.
Trước đây giao đấu với bang chủ Thiên Lang bang, một đạo cương khí liền chém giết hắn, trong cùng cấp thì không có đối thủ."
"Mấy người các ngươi nói xem, Phùng gia dạo gần đây gặp phải cái vận chó gì, mà đột nhiên thực lực tăng mạnh đến vậy?"
Đám người người một câu ta một câu, nhưng đều không nghĩ ra cái lý lẽ nào.
Trước đó Phùng gia ở huyện Tây Lâm thực lực chỉ có thể coi là ở mức chịu đựng, chỉ có lão đại Phùng gia là Tiên Thiên thuế phàm cảnh viên mãn.
Kết quả chưa đến nửa năm, bốn anh em còn lại của Phùng gia đều đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thuế phàm cảnh viên mãn, còn lão đại Phùng gia thì thẳng tiến đến nửa bước Huyền Cương cảnh.
Nửa bước Huyền Cương thật ra là đã trải qua quá trình bước đầu tiếp cận ngưỡng cửa cương khí, có thể ép chân khí ngưng thành cương khí.
Đến bước này, thực lực gần như không khác gì Huyền Cương cảnh, chỉ cần có thời gian để chuyển hóa chân khí thành chân nguyên là có thể bước vào Huyền Cương cảnh.
Cho nên lão đại Phùng gia sau này hầu như chắc chắn đạt tới Huyền Cương cảnh.
Theo thực lực của Phùng gia tăng vọt, đối phương hầu như độc bá huyện Tây Lâm.
Chưa đến nửa năm, các thế lực khác ở huyện Tây Lâm đều bị Phùng gia chèn ép đến cực điểm.
Cảnh vừa nãy không phải là lần đầu tiên xảy ra, nhưng nhà ai cũng đều tức giận mà không dám nói gì.
Lúc này Phùng Tĩnh Lâm say khướt đi đến lầu, vừa nghĩ đến Nguyệt Cầm cô nương thì trong lòng lại bốc hỏa.
Cô nương này da trắng mặt đẹp, còn có chút phong tình dị vực, Phùng Tĩnh Lâm thèm thuồng cô nương này từ lâu.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong là màn lụa màu hồng phấn mang theo không khí mờ ám.
Phùng Tĩnh Lâm đóng cửa lại, vừa tách màn lụa ra, vừa cười hắc hắc nói: "Nguyệt Cầm cô nương, cái tên Lưu gia kia chẳng qua là hàng mã dỏm thôi, nhìn thì ngon mà không dùng được."
"Ngươi đem những lần đầu tiên giao cho hắn đúng là phung phí của trời, yên tâm, ta sẽ thật tốt thương yêu ngươi."
Màn lụa kéo ra, đập vào mắt lại không phải mỹ nhân nũng nịu, mà là một tên nam tử trẻ tuổi cầm đao ngồi đó.
"Ngươi..."
Phùng Tĩnh Lâm còn chưa kịp nói hết câu, nam tử trẻ tuổi đối diện đã nhếch miệng cười với hắn, lộ ra hai hàm răng trắng tinh đều đặn.
Thanh trường đao trong tay phát ra tiếng kêu leng keng dễ nghe, bỗng chốc rời khỏi vỏ!
Lưỡi đao như một vũng nước thu, loé lên một cái đã tới, tốc độ nhanh như gió cuốn sấm giật!
Nội lực khí huyết trong người Phùng Tĩnh Lâm vô thức bắt đầu bùng nổ trào dâng.
Nhưng hai mắt của nam nhân trước mặt bỗng chốc biến thành một màu đen kịt.
Một con quỷ vương hai sừng kinh khủng đột nhiên xuất hiện, há cái miệng rộng phát ra tiếng gào thét thê lương im ắng.
Phùng Tĩnh Lâm dường như thấy được Vô Gian Địa Ngục, những hình ảnh kinh khủng kia đột ngột hiện ra khiến tâm cảnh hắn sụp đổ ngay lập tức.
Lưỡi đao lướt qua, đầu của Phùng Tĩnh Lâm trong nháy mắt bị chém xuống, bị nam nhân trẻ tuổi xách trong tay.
Thi thể không đầu vậy mà không lập tức ngã xuống đất, một lát sau mới trào ra dòng máu tươi lớn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận