Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 427: Thanh quan (length: 9780)

"Chư vị đại nhân đây là muốn làm cái gì?"
Người phụ nữ kia nhìn thấy ngoài cửa nhiều người như vậy mặc giáp đen của Diệt Ma ti, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh hãi, giống như con thỏ trắng bị giật mình.
Cũng không trách nàng sợ hãi, Đàm Phương phạm phải chuyện có thể bị tru diệt cả họ.
Chỉ là vụ án này hiện tại chưa hẳn đã kết thúc, hoặc nói chưa kết thúc hẳn thì bề ngoài xem như kết thúc rồi, nên tạm thời chưa ai động đến nàng, nhưng không có nghĩa là sau này không ai động đến nàng.
Liễu Nguyên đứng sau lưng Hàn Tranh nhỏ giọng nói: "Đại nhân, người phụ nữ này chính là vợ Đàm Phương, Phan Xảo Nương."
Hàn Tranh khẽ gật đầu, nói với Phan Xảo Nương: "Phu nhân đừng hoảng sợ, chúng ta đến chỉ muốn hỏi thăm một chút về vụ án của Đàm Phương."
"Mời các vị đại nhân vào."
Phan Xảo Nương dẫn mọi người vào phòng, Hàn Tranh quan sát sân nhỏ và căn phòng, khá rộng rãi và sạch sẽ, không có gì quá đáng hay kỳ lạ.
Tất cả đều rất phù hợp với phong cách của một viên quan ngũ phẩm không tham ô như Đàm Phương.
Sau khi đưa trà cho mọi người, Phan Xảo Nương mắt đỏ hoe nói: "Mấy vị đại nhân, từ khi phu quân nhà ta mất, đã có mấy tốp người đến đây.
Có người của Diệt Ma ti các ngài, có nha dịch của Thuận Thiên phủ, còn có người của Đô Sát viện, thiếp thân đã kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần.
Phu quân nhà ta phạm tội lớn đáng chết, thiếp thân cái gì cũng không biết, nhưng nếu cấp trên muốn liên lụy đến người nhà, thiếp thân cũng sẽ không trốn tránh."
Phan Xảo Nương một bộ dáng ướt át lã chã, quả thực khiến người ta có chút thương xót.
Chỉ có điều những người ở đây đều là những người xông pha trận mạc từ Diệt Ma ti, giết chóc từ biển máu núi thây mà ra, không ai bị mỹ sắc làm cho động lòng, kể cả Sở Tinh Hà trẻ tuổi và ít kinh nghiệm nhất cũng vậy.
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Phu nhân đừng sợ, chúng ta đến chỉ để điều tra, chứ không phải kết tội.
Những người trước đây hỏi là những người trước đây, chúng ta cũng muốn tự mình hỏi mới hiểu rõ được, phải không?
Xin hỏi phu nhân, theo ý nàng thì Đàm Phương là người thế nào?"
Phan Xảo Nương có chút ngớ người, dường như không nghĩ rằng Hàn Tranh lại hỏi như vậy.
Những người đến trước đó đều hỏi Đàm Phương có cấu kết với bên ngoài hay không, có gặp gỡ nhân vật đáng ngờ nào không.
Dừng một lát, Phan Xảo Nương nhỏ giọng thì thầm: "Phu quân là người tốt, đồng thời cũng là một thanh quan.
Quan ngũ phẩm ở kinh thành tuy không phải chức vị cao, nhưng cũng tuyệt đối không thấp, những quan ngũ phẩm khác trong nhà đều có vợ bé, nhưng phu quân lại không hề muốn cưới thêm thiếp.
Thiếp thân không có con, dù thiếp thân nhắc đến chuyện muốn cưới thiếp, phu quân đều không đồng ý, sợ thiếp thân chịu ấm ức từ những người phụ nữ khác.
Hơn nữa, tuy phu quân chỉ là lang trung ở Binh Khí ti, nhưng Binh Khí ti lại là một bộ phận cực kỳ béo bở.
Nhưng phu quân trước nay chưa từng tham ô một đồng bạc nào, kể cả ngôi nhà này cũng đều là do phu quân dùng tiền dành dụm được từ lương bổng trong những năm qua, thậm chí thiếp thân còn phải bán bớt một ít đồ cưới mới mua được.
Vả lại phu quân rất coi trọng đạo hiếu, vừa ở kinh thành có chút chỗ đứng liền muốn đón cha mẹ từ quê lên hưởng phúc, không ngờ cha mẹ chồng thiếp thân lại bị đám tà giáo Văn Hương giáo bắt cóc, dùng để uy hiếp phu quân.
Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn, phu quân cả ngày sống trong đau khổ, không muốn cha mẹ xảy ra chuyện, nhưng cũng không muốn phụ lòng triều đình vun trồng.
Cho nên cuối cùng, hắn chỉ có thể chọn tự sát, để trọn cả trung hiếu!"
Nói xong, Phan Xảo Nương nước mắt giàn giụa khóc nức nở.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Hàn Tranh cũng không tiện hỏi thêm gì, liền trực tiếp cáo từ rời đi.
Ra khỏi nhà Đàm Phương, Hàn Tranh hỏi mọi người: "Các ngươi thấy được gì không?"
Bào Xung cười hắc hắc: "Cô nàng này xinh đẹp đấy, ta thích."
Hắn vốn là kẻ thô lỗ, từ khi vào Diệt Ma ti đến giờ chỉ biết chém giết, không quen tra án loại này.
Liễu Nguyên khinh bỉ liếc Bào Xung: "Chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới."
"Ngươi dùng đầu óc mà nghĩ, ngươi thấy được cái gì?" Bào Xung lập tức nổi giận.
Liễu Nguyên nheo mắt nói: "Cái nhà đó có người chết rồi, chết không chỉ một người.
Hàn đại nhân, ta rất mẫn cảm với âm khí và tử khí, đại nhân có thể tin ta điểm này."
Hạng Nguyên Cung lắc đầu: "Cũng có thể là nhà trước kia từng có người chết, kinh thành nhà cửa đổi chủ rất nhanh.
Ta thấy Phan Xảo Nương khóc có vẻ hơi giả tạo.
Chồng nàng đúng là đã chết, nhưng vấn đề là Đàm Phương chết, hắn lại không hề nghĩ đến việc để lại gì cho vợ mình, ví dụ như bảo nàng nên rời khỏi kinh thành chẳng hạn, thế mà nàng còn đau lòng vì chồng mình đến thế sao?"
Hàn Tranh trầm giọng nói: "Nói phải, không chỉ Phan Xảo Nương này hơi giả tạo, mà hành động của Đàm Phương cũng có chút vấn đề.
Hắn nói mình bị Văn Hương giáo dùng cha mẹ để bức hiếp, nên mới trộm vũ khí trong kho.
Đồng thời hắn lại cảm thấy có lỗi với triều đình nên xấu hổ tự sát.
Nhưng các ngươi đừng quên, Đàm Phương này dù gì cũng là một viên quan ngũ phẩm ở kinh thành, tuy chỉ là ngũ phẩm nhưng người có thể làm quan ở kinh thành, ai mà chẳng là người giỏi giang, xông xáo mà ra?
Nếu hắn thật lòng hướng về triều đình mà vẫn muốn bảo toàn cha mẹ, hoàn toàn có thể bí mật báo tin cho triều đình, đến lúc đó triều đình tự nhiên có người tiếp nhận.
Kết quả hắn cứ vậy mà chỉ biết ngoan ngoãn chịu sự uy hiếp của Văn Hương giáo, cuối cùng xấu hổ tự sát, chuyện này có bình thường không?"
Hành động của Đàm Phương hoàn toàn không có cơ sở, Hàn Tranh liếc một cái là nhìn ra, trước đây chắc chắn cũng có người nhìn ra.
Chỉ là không ai dám tiếp tục điều tra thôi.
"Đi gọi giáo úy phụ trách phường Nhạc An của Diệt Ma ti đến đây."
Đại Chu có 49 phường, mỗi phường đều có một đội Huyền Giáp Vệ phụ trách tuần tra, tuy thực lực không mạnh lắm, người đứng đầu cũng chỉ là một giáo úy của Diệt Ma ti thôi.
Hạng Nguyên Cung phát tín hiệu, một lát sau, một giáo úy của Diệt Ma ti khoảng năm mươi tuổi nhanh chóng dẫn theo mấy văn vàng đến.
"Giáo úy Diệt Ma ti phường Nhạc An, Đường Thông, bái kiến các vị đại nhân."
Thái độ của Đường Thông rất cung kính.
Bọn họ là Huyền Giáp Vệ bình thường chỉ tuần tra đường phố, so với mười ba vệ tinh nhuệ của Diệt Ma ti thì đơn giản là một trời một vực.
"Ngươi ngày thường phụ trách phường Nhạc An này, ngươi hiểu rõ về Đàm Phương này chứ?"
Những Huyền Giáp Vệ tuần tra đường phố này ngoài việc tuần tra bình thường còn phải giám sát động tĩnh các nơi.
Một số quan viên trong phường, thậm chí cả các thương nhân lớn cũng đều nằm trong phạm vi giám sát của bọn họ.
Đường Thông có chút tò mò liếc nhìn Hàn Tranh.
Sau khi lệnh của Tề Chương Vũ ban xuống, toàn bộ Diệt Ma ti ở kinh thành đều biết, có một người tên là Hàn Tranh từ bên ngoài đến, còn trẻ mà đã nắm giữ Tĩnh An vệ.
Bây giờ nhìn, Hàn Tranh này quả nhiên còn rất trẻ.
Tuy nhiên Đường Thông cũng rất biết mình.
Người ta trẻ như vậy đã ngưng tụ được chân đan, thành tông sư võ đạo, được đại đô đốc coi trọng mà quản lý Tĩnh An Vệ.
Mình thì đã lớn tuổi rồi còn phải ở đây tuần tra đường phố, có cố cũng không đuổi kịp người ta, đương nhiên sẽ không có ý ghen tị gì.
Đường Thông trầm tư một lát, nói: "Trước kia chúng tôi chỉ giám sát thông thường, sau vụ án kho vũ khí, chúng tôi mới cố ý chỉnh lý chi tiết công việc và nghỉ ngơi hàng ngày của Đàm Phương.
Đàm Phương này trước khi xảy ra vụ án kho vũ khí thì chỉ là một viên quan trung cấp bình thường, không tham ô, không kết bè phái, không khoa trương, thậm chí còn không có cái kiểu ngạo mạn của quan lại khác, với dân thường cũng rất khách khí.
Hơn nữa nhà hắn cũng giản dị, đến người hầu cũng không có, đều là hai vợ chồng tự lo việc nhà.
Đàm Phương và vợ là Phan Xảo Nương cũng rất yêu nhau, hàng ngày gần như là như hình với bóng, thậm chí Phan Xảo Nương đi mua thức ăn hắn cũng đi cùng.
Những người bán đồ ăn xung quanh đều khen Đàm Phương là người chồng tốt.
Chỉ là không ngờ một người vốn nhân hậu có lúc lại trở nên bạo lực như thế, dám làm ra chuyện đáng tru diệt cả họ như vậy."
Hàn Tranh khẽ nhíu mày, nói: "Thân Đàm Phương này đúng là không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu dị thường nào, cho dù chỉ là một chút tì vết nhỏ?"
Đường Thông suy nghĩ một chút nói: "Nếu cố nói thì có một cái, đó là Đàm Phương mỗi tháng sẽ chọn vài ngày lúc Binh Khí ti làm việc nhàn hạ để đến Túy Phương Lâu tìm cô nương.
Nhưng cũng không nhiều, mỗi tháng cũng chỉ có hai ba lần, hơn nữa còn là trốn việc đi, đến giờ tan ca thì lập tức về nhà với vợ.
Mà Túy Phương Lâu đó cũng không phải là thanh lâu lớn gì, tìm cô nương chỉ mất có mười lượng bạc thôi, người có chút tiền là đến được."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận