Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 169: Trước ngạo mạn sau cung kính (length: 10064)

Hàn Tranh giọng điệu lạnh như băng, vô cùng không khách khí.
Trong sơn trại, hơn trăm tên Xích Kỳ đạo thấy bầu không khí không đúng, lập tức rút binh khí, cảnh giác nhìn về phía Hàn Tranh, tư thế như thể chỉ cần một lời không hợp sẽ xông vào đánh.
Lý Thiên Bảo lúc này lại không hề tức giận, chỉ cười tủm tỉm nói: "Tô huynh quá lo lắng, ta cũng không có ý đó, chỉ là hiếu kỳ mà thôi."
Hàn Tranh giận quá hóa cười, nói: "Hiếu kỳ à? Vậy ta cho đại đương gia ngươi biết một chút.
Không nghe nói về ta là bởi vì các ngươi đám thủy tặc này nông cạn ít hiểu biết, chỉ biết quanh quẩn trên hồ Yên Ba, các nhân vật lớn nhỏ ở Sơn Nam đạo này các ngươi biết được mấy người?
Về phần ta vì sao có thể trốn thoát khỏi tay võ đạo tông sư, vậy dĩ nhiên là bởi vì cái này!"
Vừa dứt lời, quanh thân Hàn Tranh bỗng nhiên nổi lên một tiếng phong lôi gào thét.
Gần như trong nháy mắt, thân hình Hàn Tranh đã xuất hiện trước mặt Lý Thiên Bảo, một quyền mang theo hàn khí lạnh thấu xương, đột ngột đánh xuống!
Sắc mặt Lý Thiên Bảo biến đổi dữ dội.
Tốc độ thật nhanh!
Nắm chặt quyền ấn, cương khí màu xanh băng trong tay Lý Thiên Bảo hiện lên, đánh xuống một cái, tựa như kình ngư gào thét, phát ra tiếng nổ vang trời.
Quyền ấn chạm nhau, lập tức phát ra một tiếng cương khí nổ vang đinh tai nhức óc, Hàn Tranh lùi ba bước, Lý Thiên Bảo lùi nửa bước.
"Tốc độ này của ta cho dù võ đạo tông sư đến thì đã sao? Thủ đô úy trấn Khai Bình Phủ, Từ Tồn Bảo lão già kia đúng là thực lực cường hãn, ngay cả Doãn Thái Thanh của Quy Nguyên Kiếm Các đều chết trong tay hắn.
Nhưng chỉ với tốc độ này của ta, Từ Tồn Bảo lão già kia đến cũng không đuổi kịp ta!
Về phần tại sao không trốn lệnh truy nã, vì sao lại đến phủ Yên Ba, có nhiều tại sao như vậy sao?
Bản công tử muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, Sơn Nam đạo không ở lại được thì đi Tây Giang đạo chơi gái, Diệt Ma ti có làm khó được ta sao?"
Những tên Xích Kỳ đạo xung quanh thấy Hàn Tranh dám động thủ, nhao nhao xúm lại, cầm binh khí trong tay mặt đầy sát khí nhìn Hàn Tranh.
Trần lão tam và Phương Đại Hải lúc này lại có chút không biết phải làm sao.
Việc này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bọn họ.
Theo bọn họ nghĩ, mình giúp sơn trại chiêu mộ một vị cao thủ Huyền Cương cảnh, đại đương gia hẳn phải nhanh chóng giữ người lại chứ, sao lại còn đánh nhau thế này?
Hàn Tranh nhìn đám Xích Kỳ đạo xung quanh, khinh thường cười nhạt.
"Chỉ bằng các ngươi lũ tôm tép nhãi nhép này mà cũng muốn cản ta? Đơn giản là vọng tưởng!
Ban đầu ta định giết hai tên thuộc hạ các ngươi rồi cướp thuyền đi Tây Giang đạo.
Là hai người này xin ta nên ta mới đến cái Ngũ Lão Sơn chó má của các ngươi.
Giờ xem ra, quả thực thừa thãi!"
Nói xong, Hàn Tranh liền quay người bỏ đi.
"Tô huynh xin dừng bước!"
Thấy Hàn Tranh muốn đi, Lý Thiên Bảo ngược lại yên tâm, lập tức chặn trước mặt hắn.
Vừa rồi nếu Hàn Tranh trả lời trôi chảy những vấn đề kia, tỏ ý muốn ở lại Ngũ Lão Sơn, Lý Thiên Bảo chắc chắn sẽ sinh nghi ngay, dù không ra tay, cũng sẽ trục xuất khỏi Ngũ Lão Sơn.
Nhưng Tô Lưu Vân trước mắt lại tỏ ra tuổi trẻ đắc chí, ngông nghênh vô cùng, thậm chí trực tiếp ra tay, không chút khách khí, giờ lại còn muốn bỏ đi, điều này ngược lại khiến Lý Thiên Bảo bớt cảnh giác.
Hắn cho rằng, Tô Lưu Vân này rất có thể là đệ tử của một lão ma đầu nào đó ở Sơn Nam đạo, tuổi trẻ đắc chí, tính tình cuồng ngạo, ngông cuồng khác thường, ở phủ Khai Bình làm càn gây tội, không biết kiềm chế chút nào.
Bất quá, thực lực của đối phương thì không thể nghi ngờ.
Tô Lưu Vân này am hiểu loại thân pháp tốc độ, tốc độ nhanh đến mức gần như khiến mình không kịp phản ứng.
Hơn nữa một quyền vừa rồi cũng đủ chứng minh dù còn trẻ, nhưng tu vi Huyền Cương cảnh sơ kỳ lại vô cùng vững chắc, vậy mà chỉ bị mình đánh lùi ba bước, lực lượng đó cũng không yếu.
Có một cao thủ Huyền Cương cảnh như vậy ở lại Ngũ Lão Sơn, lực lượng của Xích Kỳ đạo chắc chắn sẽ tăng lên nhiều.
Giờ phút này, Lý Thiên Bảo mới thật lòng muốn giữ Hàn Tranh ở lại.
"Sao, các ngươi thật sự muốn giữ ta lại à?"
Hàn Tranh cười lạnh nói: "Nhiều huyền giáp vệ Diệt Ma ti ở phủ Khai Bình như vậy còn không làm gì được ta, các ngươi chỉ là một cái sơn trại nhỏ cũng muốn giữ ta lại? Vọng tưởng!"
Lý Thiên Bảo vội nói: "Tô huynh hiểu lầm, ta không có ý đó, vừa rồi ta không cố ý sỉ nhục Tô huynh, chỉ là Ngũ Lão Sơn của ta có nhiều huynh đệ ở đây, hễ là người ngoài tiến vào Ngũ Lão Sơn, ta đều phải cẩn trọng cẩn trọng hơn mới được.
Tô huynh tuổi còn trẻ đã đạt tới Huyền Cương cảnh, ở toàn bộ Sơn Nam đạo cũng là tuấn kiệt trong số tuấn kiệt, chắc hẳn không chấp nhặt với ta chứ?
Bây giờ Tô huynh đến Ngũ Lão Sơn của ta, nếu lại bỏ đi như thế, chẳng phải là ta Lý Thiên Bảo hẹp hòi hay sao?
Như vậy đi, Tô huynh có thể tạm thời ở lại Ngũ Lão Sơn của ta mấy ngày, vừa vặn coi như tránh đầu sóng ngọn gió.
Ta sẽ cho bày tiệc rượu, để anh em tiếp đón Tô huynh, huynh thấy thế nào?"
Nói xong, Lý Thiên Bảo còn quát lớn đám Xích Kỳ đạo xung quanh.
"Đều giơ binh khí ra cho ai xem vậy? Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao? Mau thu lại!"
Lý Thiên Bảo từ kiêu ngạo đến cung kính, hạ tư thái rất thấp.
Giống như những thanh niên tuổi trẻ đã đạt thành tựu lại tính tình ngông nghênh như Tô Lưu Vân này thì dễ bị chiều theo cách này.
Cứng rắn với hắn thì hắn còn cứng rắn hơn, nên nhất định phải mềm mỏng một chút, để đối phương cảm thấy được tôn trọng mới được.
Quả nhiên, Tô Lưu Vân suy nghĩ một lát, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Nếu đã vậy, vậy ta ở lại vài ngày vậy.
Nhưng nói trước, ta không có hứng thú gia nhập Xích Kỳ đạo của các ngươi.
Ở đây ngay cả đàn bà cũng không có, ta nhịn không nổi đâu, chờ chuyện vừa lắng xuống là ta sẽ đi."
Lý Thiên Bảo cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên không vấn đề, Tô huynh muốn đi lúc nào thì đi."
Lời thì nói như vậy, nhưng Lý Thiên Bảo đã quyết tâm, mấy ngày này sẽ thăm dò tính tình của Tô Lưu Vân, nhất định sẽ giữ người ở lại.
Bố trí chỗ ngồi cho Hàn Tranh, Lý Thiên Bảo lập tức cho người đi chuẩn bị yến tiệc, đồ ăn vô cùng phong phú, đủ để Hàn Tranh cảm thấy được nể trọng.
Là thủ lĩnh Xích Kỳ đạo, Lý Thiên Bảo, đại đương gia này vẫn rất quyết đoán.
Một khi xác định Hàn Tranh không có hiềm nghi, thì lập tức bày ra bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ, vô cùng tôn trọng đối phương để tăng độ yêu thích.
Đợi tiệc rượu đã dọn lên, Lý Thiên Bảo giơ chén rượu nói: "Ly này là hoan nghênh Tô huynh đến Ngũ Lão Sơn, các huynh đệ cùng kính Tô huynh một chén!"
Mọi người Xích Kỳ đạo đồng thời nâng chén, Hàn Tranh uống một chén, liếc mắt nhìn bốn phía nói: "Đại đương gia, số lượng người của Xích Kỳ đạo không nhiều lắm nhỉ, chỗ này có vẻ như chưa đến trăm người, có đủ người cho một thuyền không?"
Lý Thiên Bảo cười hắc hắc nói: "Đó là do Tô huynh đệ không biết đó thôi, thủy tặc bọn ta khác với cướp trên đất liền, ví như Huyết Lang đạo ở sát vách, người ta có kỵ binh giáp sắt, trực tiếp đối đầu được với quân đội Đại Chu.
Nhưng chúng ta hoạt động trong hồ, chú trọng tốc độ nhanh nhẹn, thuyền nhỏ dễ quay đầu, làm mấy chiếc thuyền lớn ngược lại không dễ điều khiển.
Xích Kỳ đạo của ta không phải là không có thuyền lớn, những năm nay cướp được, thuyền lớn ngàn người thậm chí có một chiếc, nhưng chỉ để ngắm, không thiết thực.
Bình thường cướp thương đội, năm sáu người một thuyền nhỏ, như bầy sói, trực tiếp bao vây thuyền lớn, bốn phương tám hướng lên thuyền, chỉ trong nháy mắt đã có thể khống chế thuyền lớn.
Cho nên thuyền nhỏ có chỗ tốt của thuyền nhỏ, ít nhất trong hồ Yên Ba này, không phải thuyền càng nhiều càng thế lực lớn thì càng mạnh.
Số người cũng vậy, Xích Kỳ đạo của ta tuy ít người, nhưng đều là tinh nhuệ, từng người đều đã trải qua trăm trận, so với đám huyền giáp vệ của Diệt Ma ti cũng không hề kém cạnh!"
Lời Lý Thiên Bảo nói quả thật đang nổ.
Thực lực của Xích Kỳ đạo chỉ có thể nói là tạm được, chứ không thể so được với huyền giáp vệ.
"Hơn nữa Xích Kỳ đạo của ta không chỉ có từng này người, còn hơn hai mươi người ở bốn phía pháo đài khống chế nỏ phá thành và thông đạo trận pháp kết nối với Ngũ Lão Sơn, ở đó không thể thiếu người."
Hàn Tranh hiểu ý gật đầu, giả vờ như vô tình nói: "Vậy mà chúng ta ngồi ở đây ăn nhậu, lại để anh em ở ngoài đó chịu gió lạnh sao? Thật không hay, chi bằng mời họ vào uống chén rượu cho vui?"
Lý Thiên Bảo hơi do dự, rồi cũng gật đầu.
Hắn không muốn mất lòng Hàn Tranh, với lại chỉ uống chén rượu thôi thì cũng không mất nhiều thời gian.
Thật ra đám Xích Kỳ đạo kia không phải 24 giờ suốt ngày đêm canh gác ở đó.
Thỉnh thoảng, họ cũng thừa dịp lúc thay ca để trộm chút thời gian lười biếng.
Chỉ là, ít khi nào bên ngoài lại đột ngột tấn công vào Ngũ Lão Sơn khi bọn họ lười biếng như vậy, nên cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Thấy Lý Thiên Bảo sai người gọi hết những Xích Kỳ đạo đang canh giữ ở thành lũy vào, Hàn Tranh cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
Người ở Ngũ Lão Sơn, cuối cùng đã đủ cả.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận