Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 156: Chân Võ nguyên thần, Viên Ma liệt địa (length: 10798)

Hàn Tranh kiểm tra một hồi, đột phá hoàn thành hai môn công pháp.
Trong đó, Chân Võ nguyên thần bảo thể không có quá lớn kinh hỉ, uy năng của nó nằm trong dự đoán của Hàn Tranh.
Nguyên thần là bát tự thần sát, mang mệnh cách đại hung.
Chân Võ nguyên thần bảo thể chính là luyện hóa sát khí vào cơ thể, dùng lực lượng càng thêm ác liệt tôi luyện thân thể, khiến cho mọi loại tà sát lực lượng đều không thể công phá bảo thể.
Mặc dù Hàn Tranh cảm thấy không có gì kinh hỉ, nhưng Chân Võ nguyên thần bảo thể này trong rất nhiều công pháp luyện thể cùng giai vẫn được coi là đỉnh cao.
Công pháp luyện thể chính là như vậy buồn tẻ, uy năng của võ giả ở giai đoạn trước kỳ thực không rõ ràng, chỉ đến cuối cùng, cái thân thể Kim Cương Bất Hoại mới triển lộ uy năng cực kỳ cường đại.
Đến mức Viên Ma Cửu Biến thức thứ hai Liệt Địa, sau khi xem xong Hàn Tranh mới coi như hiểu rõ vì sao môn công pháp này được xếp vào Đan Hải cảnh.
Uy năng dời núi chủ yếu nằm ở khả năng tước đoạt khí huyết chân nguyên, tính công kích của nó không rõ ràng.
Đương nhiên, không rõ ràng này là do Hàn Tranh ở Tiên Thiên cảnh giới dùng dời núi cứng rắn chống đỡ tồn tại Huyền Cương cảnh.
Nếu đổi thành võ giả cùng giai, một chiêu dời núi cho dù không nện đối phương thành thịt nát cũng có thể nện thành trọng thương.
Còn Liệt Địa thì không có nhiều biến hóa, chỉ đơn thuần là lực lượng bá đạo đến cực hạn!
Viên Ma phẫn nộ, vỡ vụn đại địa.
Vô cùng đơn giản, ngưng tụ lực lượng cực hạn trong một kích, mức tiêu hao của nó cũng cực kỳ kinh người.
Chỉ khi đạt đến Đan Hải cảnh, trong cơ thể xây dựng Đan Hải, chân nguyên sinh sôi không ngừng mới có thể gánh chịu nổi mức tiêu hao này.
Lúc này Hàn Tranh đột phá Huyền Cương cảnh, nội tình căn cơ cũng là thâm hậu vô cùng.
Nhưng hắn đánh giá một chút, nếu mình thi triển Liệt Địa, tối thiểu phải tiêu hao tám phần mười lực lượng!
Mức tiêu hao này có thể nói khủng bố, thậm chí nếu đổi lại võ giả Huyền Cương cảnh tu vi yếu hơn, dùng một kích Liệt Địa thôi là chính bản thân đã không chịu nổi cỗ lực lượng này mà bị xé nát.
Bước vào Huyền Cương cảnh, Hàn Tranh không vội ra ngoài, mà tiếp tục tu hành, làm quen với lực lượng của Huyền Cương cảnh.
Chân khí và chân nguyên là hai thứ hoàn toàn khác biệt.
Hậu Thiên và Tiên Thiên cảnh đều dùng chân khí, chỉ đến Huyền Cương cảnh, chân nguyên sẽ triệt để thay thế chân khí, nên Hàn Tranh cần phải làm quen kỹ mới được.
Dù sao hắn đã xin nghỉ một tháng, thời gian là đầy đủ.
Một tháng sau, Hàn Tranh rèn luyện lực lượng Huyền Cương cảnh đến mức thuần thục tự nhiên thì mới xuất quan.
Bây giờ hắn đã đến Huyền Cương cảnh, công huân cũng đầy đủ, đã có tư cách mặc Tử Kim Thiên Lang Giáp.
Hàn Tranh đi đến thư phòng của Ôn Đình Vận, báo cáo việc mình đột phá.
Nhưng trong thư phòng không có bóng dáng của Ôn Đình Vận, thay vào đó là Từ Tồn Bảo ngồi ở đó, mặt mày ủ rũ xử lý một đống công vụ.
"Gặp qua Từ lão đại nhân."
Hàn Tranh chắp tay thi lễ.
Từ Tồn Bảo thở dài một tiếng: "Ngươi là tìm tiểu Ôn đúng không? Tiểu Ôn đi bế quan đột phá Đan Hải cảnh rồi, có chuyện gì cứ nói với ta."
Vốn dĩ Ôn Đình Vận chưa định nhanh như vậy đột phá Đan Hải cảnh.
Nàng định nhất cổ tác khí, trực tiếp xây dựng Đan Hải, ngưng đọng chân đan, đi đến cực hạn hoàn mỹ.
Cho nên nàng còn định luyện chế thêm một viên ngoại đan, tránh cho trong thời gian này có thế lực giang hồ khác hoặc yêu ma gây rối, bản thân nhất định phải luôn giữ cấp độ chiến lực tông sư.
Nhưng không ngờ trong quá trình luyện ngoại đan, Ôn Đình Vận bỗng có cảm giác ngộ có thể trực tiếp ngưng luyện võ đạo chân đan.
Vì thế nàng vội vã bế quan, chuyện của Đãng Ma ti đều giao cho Từ Tồn Bảo xử lý.
Hơn hai mươi ngày qua, Từ Tồn Bảo có thể nói thống khổ không tả xiết.
Ông ta lớn tuổi rồi, thực ra sớm đã xem như nửa nghỉ hưu.
Trước đó có Trần Bá Tiên và các trấn thủ đô úy khác, Từ Tồn Bảo hàng ngày chỉ việc an nhàn, nuôi chim, đánh cờ.
Sau khi Trần Bá Tiên đi Hoài Nam đạo thì có Ôn Đình Vận quản lý mọi việc, Từ Tồn Bảo cũng không phải vất vả, vẫn chỉ là nuôi chim đánh cờ.
Lần này Ôn Đình Vận bế quan, không còn cách nào, Từ Tồn Bảo chỉ đành lên làm, xử lý mọi chuyện trong Đãng Ma ti.
Lão đầu tử ông đã mấy chục năm không phải xử lý nhiều công vụ phức tạp như vậy, mắt đã sắp lòa rồi.
Ông ta giờ thà cầm đao chứ không muốn cầm bút.
Từ Tồn Bảo đặt văn bản trong tay xuống, theo bản năng nhìn về phía Hàn Tranh, bỗng sững sờ.
"Ngươi bước vào Huyền Cương cảnh rồi?"
Hàn Tranh khẽ gật đầu: "Lần này thuộc hạ tham gia trận chiến ở Quy Nguyên kiếm các giành được chút công lao, vừa vặn đổi được hai viên Thiên Linh ngọc lộ đan, một mạch bước vào Huyền Cương cảnh."
Từ Tồn Bảo mang vẻ ngạc nhiên tán thán nói: "Không tồi, làm rất tốt, tốc độ đột phá của ngươi có thể nói kinh người.
Trong thế hệ trẻ Đãng Ma ti ở Sơn Nam đạo, ngươi hẳn là người thứ hai bước vào Huyền Cương cảnh.
Trước khi ngươi đến Đãng Ma ti, thế hệ trẻ của Đãng Ma ti ta có bốn vị tuấn kiệt, ngoài Tô Vô Minh ra thì ba vị còn lại đều đi theo Trần Trấn phủ đến Hoài Nam đạo.
Ba ngày trước Hoài Nam đạo có truyền tin về, Tứ đại trấn thủ đô úy có "Thiên Tà thương" Võ Vân Phi, đồ đệ của hắn là Tưởng Khai Thái đã bước vào Huyền Cương cảnh, vậy ngươi coi như người thứ hai.
Nhưng bọn họ gia nhập Đãng Ma ti đã mười năm rồi, ngươi chỉ mấy tháng mà đã có tiến bộ như vậy, có thể nói kinh người."
Hàn Tranh không nói mình đã bước vào Huyền Cương cảnh từ hai mươi ngày trước, giai đoạn sau chỉ là làm quen với lực lượng.
Chuyện thứ nhất, thứ hai không quan trọng, trước mắt vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn.
Thực tế tốc độ tiến bộ của hắn đã quá kinh người.
Như Tưởng Khai Thái, mười mấy tuổi đã gia nhập Đãng Ma ti, xuất thân dự bị doanh, sau đó bởi vì thiên phú nên được Võ Vân Phi thu làm đồ đệ, tận tình bồi dưỡng.
Có thể nói xuất phát điểm của Tưởng Khai Thái có tài nguyên hơn Hàn Tranh rất nhiều, cũng hơn so với Huyền Giáp vệ bình thường.
Việc Hàn Tranh cùng Tưởng Khai Thái trước sau cùng nhau bước vào Huyền Cương cảnh, theo Từ Tồn Bảo, tiềm lực của Hàn Tranh thậm chí còn mạnh hơn Tưởng Khai Thái.
Từ Tồn Bảo viết một thủ lệnh đưa cho Hàn Tranh: "Cầm nó đến kho nhận một bộ Tử Kim Thiên Lang Giáp và lệnh bài, bây giờ ngươi đã là Đãng Ma giáo úy chính thức.
Nhưng chức vụ cụ thể của ngươi sẽ chờ tiểu Ôn xuất quan rồi an bài, trong thời gian này ngươi cứ ở lại tổng bộ Đãng Ma ti, dùng để đối phó với tình huống đột xuất."
Nói xong, Từ Tồn Bảo chợt quan sát Hàn Tranh, thấy Hàn Tranh ngơ ngác.
"Hàn Tranh, ngươi từng đọc sách chưa?"
Hàn Tranh hơi ngẩn ra: "Cũng coi như đọc qua, có mấy năm đi học tư thục, nhưng cũng chỉ gọi là biết mặt chữ mà thôi."
Đời này phụ thân của Hàn Tranh làm thư lại ở nha môn, nên Hàn Tranh có nền tảng không tệ, hồi nhỏ từng đi học ở tư thục.
Chỉ là sau khi phát hiện Hàn Tranh không có năng khiếu đọc sách thì phụ thân hắn bỏ ý định để Hàn Tranh học chữ, thay vào đó cho đi võ quán học võ.
Từ Tồn Bảo vỗ mạnh lên bàn: "Vậy thì tốt quá, nhận Tử Kim Thiên Lang Giáp và lệnh bài xong thì về sau ban ngày ngươi đến đây giúp ta làm việc công."
Hàn Tranh ngớ người: "Ta? Ta được sao?"
Hắn mới đến Đãng Ma ti được bao lâu chứ? Sao có thể tiếp xúc đến trung tâm quyền lực của Đãng Ma ti cả Sơn Nam đạo?
Từ Tồn Bảo khoát tay: "Có gì không được? Tiểu Ôn đi bế quan rồi, toàn bộ tổng bộ Đãng Ma ti Sơn Nam đạo trừ ta thì ngươi là người có chức vị cao nhất.
Huống hồ ta cũng không bắt ngươi quyết định gì cả, chỉ là giúp ta tổng hợp các tin tức từ Đãng Ma ti các nơi gửi đến rồi phân loại báo cho ta là được."
Việc Từ Tồn Bảo giao cho Hàn Tranh, thực tế chỉ là công việc thư ký loại này.
Thật ra những việc này có thể tìm tùy ý Huyền Giáp vệ hậu cần đến làm, nhưng Từ Tồn Bảo không yên tâm.
Những tài liệu và tin tức này dù nhỏ nhặt cũng thuộc bí mật của Đãng Ma ti, người có cấp bậc không đủ thì không có tư cách tiếp xúc.
Mà một khi tiết lộ sẽ gây ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng cho Đãng Ma ti, rất dễ bị người khác nhìn thấu hư thực của Đãng Ma ti.
Hàn Tranh một đường đi lên lập được rất nhiều công lao, loại người lập công bằng chiến tích thì đáng tin hơn so với Huyền Giáp vệ hậu cần.
Ngoài ra, thực lực của các Huyền Giáp vệ hậu cần không mạnh, tầm nhìn hiểu biết không cao, dễ đưa những vấn đề nghiêm trọng về những nơi không quan trọng.
Hàn Tranh dù sao cũng từng tham gia trận chiến diệt tông, tầm nhìn và hiểu biết cũng không đáng lo.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Hàn Tranh cười khổ một tiếng, chỉ đành nhận lời.
Từ Tồn Bảo đã tin tưởng hắn, hắn còn có thể cự tuyệt thế nào?
Hàn Tranh cầm thủ lệnh đi kho nhận trang bị, lại thấy Dương Thiên Kỳ đang dẫn một cô nương mặc Huyền Giáp, giảng giải các quy tắc của Đãng Ma ti cho cô ta.
Cô nương kia không ai khác chính là Đường Tĩnh Yên, thứ nữ của Đường gia.
Đường Tĩnh Yên là cô nương thông minh, biết mình tự ý báo tin Phúc bá chết cho Đãng Ma ti, nếu ở lại Đường gia chắc chắn sẽ bị phụ thân trách phạt.
Nên nàng quyết đoán chọn gia nhập Đãng Ma ti, lúc này vì biểu hiện tốt nên đã tốt nghiệp từ dự bị doanh, trở thành Huyền Giáp vệ chính thức.
Dương Thiên Kỳ ở Đãng Ma ti nhiều năm, tính cách ôn hòa lanh lợi, nên luôn được phái đi đón người mới.
Vừa khéo hắn và Đường Tĩnh Yên quen biết nhau, nên được phái đến đưa Đường Tĩnh Yên đi.
"Hàn huynh ngươi xuất quan rồi?"
Dương Thiên Kỳ quay đầu nhìn về phía Hàn Tranh, mừng rỡ nói: "Diệp huynh đã trải qua sơ bộ ôn dưỡng chân nguyên, bước vào nửa bước Huyền Cương cảnh, đang định chờ ngươi xuất quan tìm ngươi cùng nhau chúc mừng đây."
Sau đó Dương Thiên Kỳ bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, mạnh mẽ làm cặp mắt vốn đã khác thường so với người bình thường của hắn trợn to hơn cả bóng đèn.
"Hàn huynh ngươi bước vào Huyền Cương cảnh! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận