Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 164: Xấu nhất kết quả (length: 10515)

Tự xưng là hồ Yên Ba long vương, con rồng kia lúc này thực sự thê thảm vô cùng.
Ngực nó bị chiêu A Tị Đạo Tu La Trảm xé toạc một vết đao lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Đồng thời, vai cánh tay trái của nó cũng đã nổ tung, máu tươi cũng phun ra như vậy.
Đây là vết thương do giao chiến với Liêu Hoành Thịnh mấy ngày trước, chưa kịp lành lại thì hôm nay đã chịu thêm đòn chí mạng.
Thân vảy giáp của con rồng vốn gần như đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, được nó dùng bí pháp luyện từ vảy giáp trời sinh của mình.
Vậy mà trong thời gian ngắn mấy ngày, liên tiếp bị người phá vỡ.
"Bây giờ có thể nói chưa? Liêu Hoành Thịnh đại nhân rốt cuộc có phải ngươi giết không?"
Con rồng này không phải loại hèn nhát như Kim Linh đại vương.
Nghe vậy, hai mắt nó lập tức bùng lên vẻ hung ác, yêu huyết quanh thân sôi trào, đột nhiên quát một tiếng, thân thể to lớn tỏa ra ánh sáng đen, hai tay móng vuốt bỗng chốc vồ về phía Hàn Tranh!
"Ngu xuẩn mất khôn!"
Hàn Tranh lạnh lùng hừ một tiếng, tay nắm Đại Kim Cương Minh Vương Ấn, khí huyết sôi sục, cương khí tăng vọt.
Trong ánh vàng, phía sau Hàn Tranh hiện ra một tôn hư ảnh minh vương bốn tay sống động như thật, tay bắt ấn quyết, pháp ấn lớn mấy trượng bỗng nhiên đánh xuống!
Hai bên chạm nhau, lập tức bùng nổ một tiếng nổ ầm vang chấn động.
Đại Kim Cương Minh Vương Ấn cần một lượng lớn cương khí, khi dùng lúc Tiên Thiên thì hư ảnh minh vương rất mơ hồ.
Lúc này đến Huyền Cương cảnh, môn công pháp này mới có thể phát huy thực sự uy năng, thậm chí trực tiếp biến hóa cương khí, bày ra oai của kim cương minh vương.
Hai tay con rồng rung động, vảy giáp thậm chí còn nổi lên vết máu nhè nhẹ.
Hàn Tranh lại một ấn giáng xuống, chuyển thủ thành công, lập tức đánh con rồng loạng choạng.
Một tay hư không nắm lấy, dùng chiêu dời núi trong Viên Ma Cửu Biến, bàn tay cương khí khổng lồ túm lấy con rồng rồi đột ngột đập xuống đất!
Cùng với một tiếng nổ lớn, cánh tay trái trước đó bị Liêu Hoành Thịnh đánh trọng thương của con rồng trực tiếp bị đập nát, quanh thân đều hiện vết máu nhè nhẹ, máu tươi không ngừng rỉ ra từ kẽ hở của vảy giáp.
Nó trước đó đã thiêu đốt khí huyết, lúc này lại bị Hàn Tranh đánh một chiêu dời núi, khí huyết đã cạn, như đèn sắp tắt.
Hàn Tranh đi đến trước mặt con rồng, cắm Thu Thủy Kinh Hồng trực tiếp vào cánh tay phải nó, đau đến nó kêu rên một tiếng.
"Bây giờ có thể nói chưa?"
Con rồng mặt dữ tợn nhìn về phía Hàn Tranh: "Bản vương cái gì cũng không nói! Ngươi, tên nhóc nhân tộc, chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi!
Nếu không phải tay trái của bản vương bị phế, khí huyết tổn thương, giết ngươi dễ như trở bàn tay!"
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vọng vào một giọng nói.
Một con rồng nhỏ, cao hơn người trưởng thành một chút, vừa gặm đùi người vừa ngạc nhiên nói: "Cha, động phủ của chúng ta sao sập vậy?"
Chờ nó vào trong động phủ, thấy cảnh tượng này thì lập tức ném đùi người trong tay, nhe răng trợn mắt nhìn Hàn Tranh: "Buông cha ta ra!"
"Trốn! Mau trốn!"
Con rồng gào lên, nhưng đã muộn.
Hàn Tranh cười khẩy, quay lại giáng một chưởng Đại Kim Cương Minh Vương Ấn.
Con rồng nhỏ không hề trốn mà ngược lại nhe răng trợn mắt lao vào cắn xé Hàn Tranh.
Nhưng sức nó quá yếu, chỉ là Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, trực tiếp bị Đại Kim Cương Minh Vương Ấn nện cho đầu rơi máu chảy.
Hàn Tranh túm lấy con rồng nhỏ đang hấp hối đến trước mặt cha nó, thản nhiên nói: "Bây giờ ngươi có thể thật sự dễ nói chuyện rồi chứ?"
"Ngươi hèn hạ vô sỉ!"
Con rồng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đều nói yêu ma hung ác, tên này lại làm ra cái chuyện dùng chính con trai để uy hiếp mình, đơn giản còn hèn hạ hơn cả yêu ma! Không có chút điểm mấu chốt nào!
"Nói, hay không nói?"
Hàn Tranh bóp cổ con rồng nhỏ rồi chậm rãi siết chặt, nó lập tức vùng vẫy.
"Ta nói! Ta nói hết!"
Con rồng thở hổn hển, dữ tợn trừng Hàn Tranh: "Ta cũng không biết ta rốt cuộc có giết Liêu Hoành Thịnh hay không."
Hàn Tranh nhíu mày nói: "Giết là giết, không giết là không giết, thế nào gọi là không biết?"
"Ta thật sự không biết, lần trước ta và Liêu Hoành Thịnh đại chiến một trận, hắn trọng thương, ta cũng trọng thương, dù sao lúc rời đi thì hắn vẫn còn sống, vết thương kiểu đó theo lý mà nói không giết được hắn.
Nói đến nếu để ta biết tên vương bát đản nào đã tung tin đồn, ta sẽ xé xác nó ra!"
"Tin đồn gì?"
Con rồng căm hận nói: "Mấy ngày trước có người ném vào động phủ của ta một phong thư, nói con trai ta bị Liêu Hoành Thịnh bắt, Diệt Ma ti muốn ra tay với ta.
Ta ra ngoài xem xét, Liêu Hoành Thịnh quả nhiên ở đó, nên đánh nhau với hắn một trận, cuối cùng hai bên đều bị thiệt hại.
Chờ ta trở về xem thì con trai đã về động phủ từ lâu, tên vương bát đản đó thế mà dám lừa ta!"
Còn một câu nữa con rồng không nói ra.
Nếu không có tên vương bát đản kia lừa nó đánh nhau với Liêu Hoành Thịnh đến cả hai cùng bị thương thì dù Hàn Tranh có đánh tới tận cửa, nó cũng không thua thảm hại thế này, cả mạng mình và con trai đều bị nắm trong tay người khác.
Hàn Tranh nhíu mày chặt, đó là kết quả xấu nhất.
Liêu Hoành Thịnh quả nhiên không bị yêu ma giết, sau khi kịch chiến với con rồng và bị cả hai cùng bị thiệt hại thì có người ra tay với ông ta, điều này mới dẫn đến cái chết của Liêu Hoành Thịnh.
Hơn nữa con rồng này không phải tình cờ chạm trán với Liêu Hoành Thịnh mà là có kẻ cố tình dụ con rồng đánh một trận với Liêu Hoành Thịnh, muốn mượn đao giết người!
Thấy Hàn Tranh suy tư, con rồng định nói gì đó thì thấy tay Hàn Tranh dùng lực, con rồng nhỏ trực tiếp bị Hàn Tranh bẻ gãy cổ!
"Ngươi không giữ lời!"
Con rồng điên cuồng giãy giụa gào thét.
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Ta lúc nào nói cho ngươi biết rằng, ngươi nói ta sẽ không giết ngươi?"
Vừa dứt lời, Thu Thủy Kinh Hồng trong tay Hàn Tranh lại hiện ra, một đao chém xuống, trực tiếp chặt đầu con rồng to lớn kia.
(Giết chết yêu ma Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, thu được năm trăm yêu ma tinh nguyên) (Giết chết yêu ma Huyền Cương cảnh hậu kỳ, thu được năm nghìn yêu ma tinh nguyên) Hàn Tranh hài lòng gật đầu nhẹ.
Vẫn là chém giết yêu ma thu hoạch lớn nhất, một con rồng Huyền Cương cảnh hậu kỳ thế mà có giá trị năm ngàn yêu ma tinh nguyên, đơn giản kinh người vô cùng.
Sau đó, Hàn Tranh lại chặt đầu con rồng nhỏ, mang hai cái đầu về bờ.
Liên tiếp giết hai đại yêu, lúc này mặt trời đã lặn.
Trương Viêm là người thành thật, Hàn Tranh bảo hắn chờ đợi, hắn liền thành thật chờ ở đó.
Nói thật dù đã chứng kiến thực lực của Hàn Tranh, nhưng trong lòng Trương Viêm cũng không ngờ được.
Con rồng kia tự xưng hồ Yên Ba long vương, thực lực mạnh mẽ kinh khủng.
Trước khi Liêu đại nhân tới, trong phủ Diệt Ma ti Yên Ba thậm chí không có ai là đối thủ của nó.
Nếu Hàn Tranh xảy ra chuyện thì mình trở về biết ăn nói thế nào?
Ngay khi Trương Viêm đang suy nghĩ lung tung, Hàn Tranh đã trực tiếp lướt sóng tới, hai cánh tay mang theo hai cái đầu rồng một lớn một nhỏ.
Trương Viêm trố mắt nhìn cảnh này, thậm chí còn dụi cả mắt.
"Đại...đại nhân, ngài thật sự giết chết con hồ Yên Ba long vương này rồi sao?"
Hàn Tranh ném cái đầu rồng lên bờ, khinh thường nói: "Rắm long vương, một con rồng thôi, không có chút liên quan nào đến long tộc cả."
"Vậy là con rồng này giết Liêu đại nhân sao?"
Trương Viêm nhìn cái đầu rồng vẫn còn lưu lại yêu khí cường đại.
Hàn Tranh lắc đầu nói: "Liêu đại nhân quả thật đã giao chiến với con rồng này, thậm chí hai bên cùng bị thiệt hại, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Người thực sự giết Liêu đại nhân là người khác, có lẽ do vết thương khác trên người ông ta.
Cứ mang mấy cái đầu này về phủ Yên Ba trước, ngày mai lại tiếp tục điều tra."
"Vâng, đại nhân!"
Trương Viêm lập tức vác mấy cái đầu rồng đi theo Hàn Tranh, không biết tại sao lại có một chút cảm giác hưng phấn mơ hồ.
Tuy mấy con yêu ma này không phải do mình giết nhưng cả Kim Linh đại vương và hồ Yên Ba long vương đều là những đại yêu tàn phá một vùng Yên Ba hơn chục năm, giờ lại bị Hàn Tranh giết sạch.
Dù Trương Viêm chỉ là tùy tùng nhưng giờ cũng có chút cảm giác cùng hưởng vinh quang.
Lúc này, trong nha môn phủ Diệt Ma ti Yên Ba.
Bùi Tu Viễn, Triệu Vinh Nghiệp và các văn vàng khác đều có mặt.
"Ta nói sao Hàn Tranh còn chưa trở lại? Chắc không phải hắn thật sự đi gây sự với lũ yêu ma đấy chứ?"
Bùi Tu Viễn mang trên mặt vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Triệu Vinh Nghiệp lại thoáng lo lắng nói: "Chúng ta hay là đến xem một chút đi? Hàn đại nhân mới tới nhậm chức, đừng xảy ra chuyện gì?"
Tổng bộ Diệt Ma ti Sơn Nam đạo liên tiếp hai lần không đề bạt người của Diệt Ma ti Yên Ba mà lại trực tiếp phái hai vị đại nhân đến, rõ ràng là có chút không tin tưởng bọn họ.
Nếu Hàn Tranh lại xảy ra chuyện thì phía trên có lẽ sẽ có cái nhìn khác về những người ở Diệt Ma ti Yên Ba, đây chính là điều Triệu Vinh Nghiệp lo lắng.
Bùi Tu Viễn thản nhiên nói: "Nhìn cái gì? Người ta đã nói không cần chúng ta nhúng tay, tội gì mặt dày đến đó làm gì?"
Ngay khi Triệu Vinh Nghiệp còn định nói thêm gì đó, một tên huyền giáp vệ đột nhiên vội vã đến bẩm báo.
"Hàn đại nhân đã về!"
"Còn mang theo đầu của Kim Linh đại vương và Long vương Yên Ba hai vị đại yêu!"
"Cái gì!?"
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Bùi Tu Viễn và Triệu Vinh Nghiệp, cả hai người đều đứng bật dậy.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận