Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 190: Ôn gia chuyện cũ (length: 9881)

Thác Bạt Phong và các tông chủ đời trước của Phá Cực Tông đều có vẻ là người chỉ giỏi về tay chân, đầu óc thì hơi chậm chạp.
Vì thế, các tông chủ đời trước này cũng lười tranh giành quyền lực với các thế lực khác, mọi người cứ trực tiếp dựa vào thực lực mà quyết định.
Cách hành xử đơn giản và chất phác này nhìn thì có vẻ không hợp lý, giống như trò đùa.
Nhưng các tông chủ Phá Cực Tông đời nào cũng làm theo nguyên tắc này và truyền lại như vậy trong mấy trăm năm.
Đánh không lại thì khỏi phải nói nhảm.
Đánh lại được thì nhất định phải nghe theo lời mình.
Sau khi rời khỏi Phá Cực Tông, Hàn Tranh không về phủ Yên Ba mà đi thẳng về phía nam.
Hắn còn muốn gặp một người, chủ nhân của Ôn gia, Ôn Cảnh Vân.
Trong số các thế lực ở phủ Yên Ba, Ôn gia là thế lực kín tiếng nhất, thậm chí còn kín tiếng hơn cả Hắc Thủy Bang, mặc dù lịch sử gia tộc cũng không ngắn, nhưng lại không hề gây ấn tượng.
Thực ra, nếu xét về lịch sử truyền thừa thì Ôn gia là lâu đời nhất, thậm chí có thể truy nguyên đến nghìn năm trước.
Nghe nói, thời kỳ đỉnh cao của Ôn gia, trong tộc đã từng có vài người đạt đến cấp bậc tông sư võ đạo.
Chỉ tiếc rằng hình thức truyền thừa của thế gia võ đạo thực chất lại có chút không đáng tin.
Sự truyền thừa của thế gia chỉ có thể dựa vào huyết mạch, nếu dòng chính không được thì lên chi thứ, nhưng nếu chi thứ cũng không được thì thế gia sẽ dần suy tàn.
Trong lịch sử, Ôn gia đã trải qua vài lần suy tàn như vậy, dẫn đến hiện tại Ôn gia chỉ còn lại một mình Ôn Cảnh Vân là võ giả Huyền Cương cảnh, còn lại cả dòng chính lẫn chi thứ cộng lại cũng chỉ có hơn năm mươi người, sức chiến đấu của toàn bộ Ôn gia thậm chí còn phải dựa vào môn khách chống đỡ.
Cũng may là Ôn Cảnh Vân còn khá phóng khoáng, trước kia khi hành tẩu giang hồ đã kết giao được không ít bạn tốt.
Hiện tại, trưởng lão thủ tịch môn khách của Ôn gia, Cốc Thiên Chí, chính là bạn tốt mà Ôn Cảnh Vân đã kết giao khi hành tẩu giang hồ năm xưa, có tu vi Huyền Cương cảnh trung kỳ, còn có thể giúp Ôn gia giữ chút thể diện.
Khi Hàn Tranh đến Ôn gia, Ôn Cảnh Vân cũng vừa mới về đến nhà không lâu, đang suy nghĩ về chuyện Hàn Tranh tiêu diệt Lê Sơn Phái.
Thực lực của Ôn gia quá yếu, gần như không có quyền lên tiếng gì.
Nhưng Ôn Cảnh Vân cũng cảm thấy là Nhạc Thanh và những người kia đã đi quá giới hạn, cho nên mới dồn Trần Cửu Chân sang phía Hàn Tranh.
Nhưng lời này Thác Bạt Phong có thể nói, còn hắn thì không dám.
Ôn Cảnh Vân có chút đau đầu xoa trán, hắn cũng đang phân vân không biết sau này Ôn gia nên giữ thái độ như thế nào.
Trong những năm qua, Ôn gia có thể tồn tại đến nay thực chất là không có tài cán gì đặc biệt, mà chỉ nhờ vào bốn chữ "cẩn thận từng li từng tí".
Ngay lúc này, người hầu đột nhiên đến bẩm báo.
"Gia chủ, bên ngoài có người tự xưng là diệt ma giáo úy phủ Yên Ba, Hàn Tranh, muốn cầu kiến gia chủ."
Trong lòng Ôn Cảnh Vân lập tức chấn động, do dự một lát rồi nói: "Mời vào đi."
Hàn Tranh hiện tại chỉ mới tiêu diệt Lê Sơn Phái, nhưng trên danh nghĩa lại không phải là Hàn Tranh tiêu diệt mà là Trần Cửu Chân.
Những đại phái như bọn họ vẫn chưa vạch mặt với Hàn Tranh, lúc này nếu không gặp thì có vẻ không hay lắm.
Hàn Tranh bước vào phòng nghị sự của Ôn gia, nhìn xung quanh một lượt, nhếch mép cười nói: "Nghe nói Ôn gia mới là thế lực có lịch sử truyền thừa lâu đời nhất trong các thế lực ở phủ Yên Ba, bây giờ xem xét thì quả đúng là vậy, nội tình này không phải mấy môn phái nhỏ có thể so sánh được."
Trang viên của Ôn gia được trang hoàng theo phong cách cổ kính, tuy không có vẻ xa hoa nhưng lại mang một nét đại khí kín đáo riêng.
Chỉ có điều bây giờ nhân số của Ôn gia lại thưa thớt, cả trang viên đều trông rất vắng vẻ.
Ôn Cảnh Vân cười gượng gạo: "Hàn đại nhân quá lời rồi, chỉ là mấy món đồ cũ không đáng tiền mà thôi, bao nhiêu năm rồi không có tu sửa gì lại, làm sao có nội tình gì? Nát còn tạm được.
Không biết lần này Hàn đại nhân đến Ôn gia ta có chuyện gì?"
Hàn Tranh nhìn Ôn Cảnh Vân với vẻ mặt nửa cười nửa không: "Ta nói ta đến để thuyết phục Ôn gia chủ ngươi làm phản liên minh, đứng về phía Diệt Ma ti của ta, ngươi có tin không?"
Sắc mặt của Ôn Cảnh Vân lập tức thay đổi, cố gượng cười nói: "Hàn đại nhân nói đùa."
Hàn Tranh lắc đầu nói: "Ta đây không có nói đùa đâu, ta biết các ngươi mới rời khỏi Nhạc gia, bước tiếp theo hẳn là muốn nghiên cứu xem đối phó ta như thế nào đúng không?
Ta đoán bước đầu tiên của các ngươi hẳn không phải là trực tiếp đến phủ Yên Ba gây sự với ta, hẳn là trước tiên phải chuẩn bị giải quyết Trần Cửu Chân, sau đó mới là ta, ta đoán có đúng không?"
Trong lòng Ôn Cảnh Vân chấn động, vội vàng lắc đầu nói: "Hàn đại nhân nói vậy là ý gì, ta không rõ lắm."
"Ôn gia chủ không cần phải rõ, ta nghĩ ngươi hiện tại hẳn là không muốn đứng về phe ta đúng không?"
Ôn Cảnh Vân không nói gì, trong lòng tự nhủ ngươi biết còn hỏi?
Ôn gia làm việc từ trước đến nay cẩn thận từng li từng tí, sợ đứng sai phe, làm sao có thể làm ra chuyện điên cuồng mạo hiểm như Trần Cửu Chân.
Hàn Tranh đứng dậy, đột nhiên nhìn về phía bên ngoài nhà của Ôn gia, nơi một cô thị nữ đang đẩy một thanh niên ngồi trên xe lăn đi phơi nắng.
Thanh niên kia có dung mạo anh tuấn, nhưng lại gầy gò, sắc mặt trắng bệch, trông ốm yếu, thậm chí có chút không muốn sống.
Hàn Tranh thở dài nói: "Đáng tiếc thật, đây chính là cơ hội duy nhất để con trai ngươi báo thù, Ôn gia chủ ngươi thực sự muốn từ bỏ sao?"
Trong lòng Ôn Cảnh Vân chấn động: "Hàn đại nhân ngươi đây là có ý gì?"
Hàn Tranh quay đầu lại, nhìn Ôn Cảnh Vân với vẻ mặt nửa cười nửa không: "Ý trên mặt chữ thôi.
Dạo gần đây ta xem xét tư liệu mà diệt ma giáo úy tiền nhiệm của phủ Yên Ba, Liêu Hoành Thịnh đại nhân, để lại, phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị trong đó.
Con trai của Ôn gia chủ, thiếu chủ Ôn Ngạn Khanh, là một thiếu niên tuấn kiệt, tuổi còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới tiên thiên, có thể nói là hy vọng của Ôn gia các ngươi trong tương lai.
Chỉ tiếc hai năm trước Ôn Ngạn Khanh lại ngoài ý muốn bị phế hai chân trong lúc tỉ thí với người khác, hoàn toàn trở thành phế nhân, thật đáng tiếc."
Sắc mặt của Ôn Cảnh Vân lúc đỏ lúc trắng, tâm trạng đã bắt đầu rối loạn.
Ôn Ngạn Khanh từng là hy vọng cuối cùng của Ôn gia.
Đứa con trai này của hắn từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú hơn người, lại rất hiểu chuyện, cần cù tu luyện, quyết chí muốn chấn hưng lại Ôn gia, không ngờ lại bị phế giữa đường, điều này khiến Ôn Cảnh Vân vô cùng đau lòng.
Đồng thời trong lòng Ôn Cảnh Vân lúc này cũng tràn đầy phẫn nộ, không biết Hàn Tranh nhắc đến những chuyện đau lòng này của hắn là vì mục đích gì.
"Ôn gia chủ ngươi chưa từng nghi ngờ chuyện con trai ngươi bị phế có chút khả nghi sao?"
Sắc mặt của Ôn Cảnh Vân đột nhiên thay đổi, vội vàng hỏi lại: "Hàn đại nhân, ngươi đây là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Hai năm trước, Tẩy Kiếm Các, một trong năm nhà bảy phái của Sơn Nam đạo, đến phủ Yên Ba tuyển chọn đệ tử, lúc đó nhắm đến hai người, một người là con trai của chủ nhân Nhạc gia, Nhạc Thanh, Nhạc Cảnh Đồng, một người khác chính là con trai ngươi, Ôn Ngạn Khanh.
Chỉ có điều khi đó Tẩy Kiếm Các chỉ muốn thu một đệ tử vào nội môn, không được tuyển thì vào ngoại môn.
Tin tức này bị Nhạc Cảnh Đồng biết được, kết quả hắn liền ngấm ngầm hạ độc Ôn Ngạn Khanh, sau đó lại tìm hai tên tán tu giang hồ khiêu khích Ôn Ngạn Khanh.
Lúc Ôn Ngạn Khanh cùng bọn chúng động thủ thì độc phát tác, bị hai người kia ra tay ác độc phế bỏ hai chân, tự nhiên mất đi tư cách vào Tẩy Kiếm Các, Nhạc Cảnh Đồng hiện tại đã trở thành đệ tử nội môn của Tẩy Kiếm Các, cả Nhạc gia đều vô cùng rạng rỡ.
Theo ta biết, thực lực của Ôn Ngạn Khanh lúc trước hoàn toàn có thể hơn Nhạc Cảnh Đồng một bậc, bây giờ tất cả những gì Nhạc Cảnh Đồng có được đều là cướp từ tay con trai ngươi mà ra!
Mà thủ đoạn của nhà hắn còn có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn nữa chứ.
Là do hắn cố ý dặn dò hai tên tán tu kia ra tay giết phế Ôn Ngạn Khanh.
Vốn Ôn Ngạn Khanh cho dù thua tán tu có mất mặt đi chăng nữa cũng có thể vào ngoại môn, nhưng hiện tại đã bị phế, Tẩy Kiếm Các cũng sẽ không thu nhận một phế nhân."
Những chuyện này đều là tin tức mà Hàn Tranh có được sau khi xem qua bút ký của Liêu Hoành Thịnh.
Hai tên tán tu kia sau này phạm phải chuyện khác bị Liêu Hoành Thịnh bắt được, từ miệng chúng biết được chuyện này.
Nhưng Liêu Hoành Thịnh lại không nghĩ dùng chuyện này để làm văn chương, ông cũng khinh thường dùng những thủ đoạn âm mưu như thế này.
Tuy nhiên ông cũng định tìm cơ hội kể với Ôn Cảnh Vân về chuyện này, nhưng không phải vì khơi dậy mối quan hệ giữa Ôn gia và Nhạc gia, mà chỉ là muốn cho người trong cuộc biết những điều này mà thôi.
Những thủ đoạn này Liêu Hoành Thịnh không muốn dùng, Hàn Tranh lại không từ chối bất cứ điều gì.
Trước đây hắn không chọn Ôn gia là ưu tiên hàng đầu cũng bởi vì Ôn gia làm việc quá cẩn thận, không có sự quyết đoán như Trần Cửu Chân, Hàn Tranh sợ rằng khi biết những điều này Ôn gia cũng sẽ không chọn đối đầu với Nhạc gia, cho nên mới chọn Trần Cửu Chân.
Còn bây giờ có hay không cũng không quan trọng nữa.
Trần Cửu Chân đã đứng về phe hắn, Thác Bạt Phong cũng không giúp ai cả.
Chỉ cần Hàn Tranh nói hết những chuyện này với Ôn Cảnh Vân là mục đích của hắn đã đạt được.
Cho dù Ôn Cảnh Vân không chọn đối đầu với Nhạc gia thì chuyện này cũng sẽ trở thành một cái gai trong lòng hắn!
Một cái gai không thể nào nhổ được!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận