Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 35: Là ngươi! (length: 12287)

Hàn Tranh đeo mặt nạ khỉ, nghiêng người dựa vào mái hiên lầu ba của Tam Hợp bang, chăm chú nhìn xuống phía dưới chém giết.
Hắn mới vào Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh, vẫn chưa từng giao đấu với võ giả Tiên Thiên thực thụ, thiếu kinh nghiệm chiến đấu Tiên Thiên cảnh.
Ba người phía dưới đang liều mạng đánh nhau, vừa hay có thể cho Hàn Tranh thêm chút kinh nghiệm.
Ba vị bang chủ Tiên Thiên cảnh của Tam Hợp bang đều là xuất thân bình dân, võ kỹ trên người bọn họ thường rất ít, thậm chí còn không nhiều bằng Hàn Tranh.
Võ giả xuất thân từ tầng lớp thấp thường như vậy, một môn võ học Tiên Thiên luyện đến chết.
Nhưng ưu điểm là, môn võ học này chính là con át chủ bài duy nhất của bọn họ, nên bất kể là Cao Khai Nguyên hay Tào Bân, Toái Ngọc Thủ và Linh Xà Bát Đả gần như đều được bọn họ sử dụng thành thục đến mức xuất thần nhập hóa.
Theo thời gian trôi đi, Cao Khai Nguyên dần dần lộ rõ thế yếu.
Toái Ngọc Thủ của hắn tuy khắc chế Tào Bân, nhưng Tào Bân mang mối hận giết con, đơn giản là không để ý vết thương trên người mà quyết giết Cao Khai Nguyên.
Giang Thái Chính Dương Chưởng Pháp thẳng thắn mạnh mẽ, mỗi một chưởng tung ra đều khiến Cao Khai Nguyên phải dốc toàn lực chống đỡ, lực lượng tiêu hao cực lớn.
Qua trăm chiêu, nội lực quanh thân Cao Khai Nguyên gần như cạn kiệt, trán lấm tấm mồ hôi.
Chớp thời cơ, Tào Bân tay trái linh xà độc dao găm mạnh mẽ đâm ra, như linh xà phun lưỡi, đâm thẳng vào cổ họng Cao Khai Nguyên.
Chiêu này Tào Thụy cũng từng dùng, nhưng tốc độ lại kém xa Tào Bân.
Tay trái đen ngòm của Cao Khai Nguyên chợt nắm chặt dao găm hung hăng bẻ ngược lại, vậy mà trực tiếp đoạt lấy con dao găm đó từ tay Tào Bân.
Nhưng con linh xà độc dao găm khác của Tào Bân không biết từ khi nào đã cắm vào dưới sườn Cao Khai Nguyên, độc tố xâm nhập, Cao Khai Nguyên trong nháy mắt cảm giác như lửa đốt, khí huyết nội lực không ngừng bốc hơi.
Lúc này, Giang Thái đã giáng một chưởng xuống, hai lòng bàn tay hơi ửng đỏ.
Cao Khai Nguyên một chưởng nghênh đón, Toái Ngọc Thủ và Chính Dương Chưởng đối chọi nhau, Cao Khai Nguyên vốn dĩ đè ép Giang Thái về lực lượng lúc này lại phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Nhưng Cao Khai Nguyên không bị đánh bay xuống đất.
Ngược lại, hắn mượn lực chưởng của Giang Thái bay ra xa vài trượng, khi chạm đất thì trực tiếp quay người bỏ chạy.
Tào Bân và Giang Thái nhất thời đều không kịp phản ứng.
Cơ nghiệp của Cao Khai Nguyên vẫn còn ở Tam Hợp bang mà, vậy mà hắn lại bỏ chạy như thế?
Không ai ngờ Cao Khai Nguyên lại quả quyết như vậy.
Trong mắt Hàn Tranh trên mái hiên cũng lóe lên một tia khác lạ.
Cao Khai Nguyên này thật đúng là một nhân vật, dám buông bỏ.
Cơ nghiệp dù quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng hơn.
Còn mạng thì còn tất cả.
Mất mạng thì coi như không còn gì cả.
Đạo lý rất đơn giản, nhưng có người không nhìn thấu.
Nếu không có Hàn Tranh nhúng tay, nhìn tình hình của Tam Hợp bang, mấy năm nữa Tào Bân sẽ hoàn toàn không đánh nổi, Giang Thái cũng không địch nổi Cao Khai Nguyên, Tam Hợp bang sớm muộn cũng rơi vào tay Cao Khai Nguyên.
Chỉ tiếc là không có nếu như.
Cao Khai Nguyên không sống tới ngày đó!
Hàn Tranh nhảy xuống, đuổi theo hướng Cao Khai Nguyên.
Bên kia, Tào Bân thấy Cao Khai Nguyên bỏ chạy, vội vàng muốn đuổi theo.
Nhưng hắn lại đột nhiên dừng bước, một ngụm máu tươi đen ngòm phun ra.
Hắn vốn đã có vết thương cũ, vừa rồi toàn lực ra tay không cách nào áp chế độc tố trong cơ thể, lúc này độc công đã bắt đầu phản phệ.
"Mau đuổi theo! Không thể để Cao Khai Nguyên sống!"
Bên kia, Giang Thái đã thấy một người đeo mặt nạ khỉ đuổi theo Cao Khai Nguyên, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra cho đến trước đó một khắc, hắn vẫn còn hơi bất an với người thần bí kia, không biết đối phương có mục đích gì.
Nhưng giờ thấy đối phương đuổi theo giết Cao Khai Nguyên, vậy thì mục tiêu thật sự của đối phương hẳn là như vậy, cũng không nói dối, mình có thể yên tâm.
"Đại ca đừng lo, Cao Khai Nguyên sống không nổi đâu."
Giang Thái nhặt con linh xà độc dao găm bị Cao Khai Nguyên đoạt lấy đưa cho Tào Bân.
Ngay khi Tào Bân vô ý thức muốn nhận lấy, Giang Thái lại đột ngột dùng dao găm đâm vào ngực Tào Bân!
Tào Bân không thể nào ngờ Giang Thái lại ra tay vào lúc này, hắn căn bản không hề phòng bị.
"Vì sao? Vì sao!?"
Máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng Tào Bân ộc ra.
Giang Thái buông dao găm, lùi lại một bước, mặt không chút biểu cảm nói: "Ngươi và nhị ca vì cái gì, ta đương nhiên cũng vì cái đó.
Tam Hợp bang là ba người chúng ta cùng nhau gây dựng, không có lý gì các ngươi có thể tranh, mà ta lại không thể tranh."
Tào Bân đau thương cười: "Thụy nhi đã chết, Cao Khai Nguyên cũng sắp chết, ta bị độc công phản phệ, sống không được bao lâu nữa.
Thậm chí ngay khi ngươi đồng ý ra tay, ta đã nghĩ kỹ, sau khi giết Cao Khai Nguyên, ta sẽ lui về nghỉ ngơi, để ngươi toàn quyền nắm Tam Hợp bang.
Vì sao ngươi không thể chờ thêm một chút nữa? Đối thủ của ngươi đều đã chết, ngươi còn sợ cái gì?"
Giang Thái thản nhiên nói: "Quyền lực không nằm trong tay mình thì có gọi là quyền lực không? Đại ca à, chúng ta đã chờ đợi quá nhiều năm rồi, không thể chậm trễ thêm nữa."
Độc công trong cơ thể Tào Bân hoàn toàn phát tác, oa một ngụm máu đen phun ra, tắt thở.
Tam Hợp bang hưng thịnh nhờ ba anh em đồng lòng hiệp sức, cũng bị hủy vì huynh đệ bất hòa.
Lúc này, ở chỗ Hàn Tranh, hắn luôn theo sát phía sau Cao Khai Nguyên, nhưng vẫn không thể đuổi kịp đối phương.
Cao Khai Nguyên tuy bị thương, nhưng vẫn giữ lại chút sức lực, trốn khá nhanh.
Cuối cùng hắn thậm chí chạy ra khỏi thành, Hàn Tranh cũng bám theo ra ngoài.
Cao Khai Nguyên trúng độc công, trốn càng lâu, nội lực khí huyết của hắn sẽ bị ăn mòn càng nghiêm trọng.
Quả nhiên, ra khỏi thành vài dặm, Cao Khai Nguyên đã có chút đuối sức.
Quay phắt lại, Cao Khai Nguyên thở dốc nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Huyện Hắc Thạch hình như không có võ giả Tiên Thiên nào như ngươi.
Chẳng lẽ ngươi là Tào Bân tìm từ bên ngoài đến giúp đỡ? Tào Bân cho ngươi bao nhiêu lợi ích, ta sẽ cho gấp đôi!"
Hàn Tranh cười quái dị: "Nhiều lợi ích hơn nữa, cũng không mua được mạng của Cao Khai Nguyên ngươi!"
Lời vừa dứt, Nhạn Linh đao trong tay Hàn Tranh xuất vỏ, mang theo sát khí lạnh lẽo chém về phía Cao Khai Nguyên!
Gân xanh trên hai tay Cao Khai Nguyên nổi lên, tựa như hóa thành quỷ trảo đen ngòm, lớn hơn một vòng.
Đao chạm tay, vậy mà phát ra tiếng vang như binh khí va nhau.
Nhưng sát khí trên Nhạn Linh đao khiến Cao Khai Nguyên toàn thân lạnh toát.
"Pháp môn ngưng tụ sát khí? Võ giả ma đạo?"
Lực lượng của đối phương không tính là mạnh, Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh sơ kỳ, chỉ mới ngưng luyện được da đồng sắt thép mà thôi.
Nếu là bình thường thì hắn có thể giải quyết đối phương trong mấy chiêu, nhưng bây giờ hắn vừa phải áp chế độc tố trong cơ thể, vừa phải chiến đấu kịch liệt, có thể nói là càng đánh càng yếu.
Không thể kéo dài!
Ánh mắt Cao Khai Nguyên lộ ra tia tàn nhẫn, khí huyết quanh thân sôi trào, gần một nửa lực khí huyết quán chú vào đôi Toái Ngọc Thủ.
Hai tay vốn nổi gân xanh, đen ngòm trở nên đỏ đen trong nháy mắt, càng lộ vẻ đáng sợ.
Huyết Sát Đao lần nữa chém xuống, lần này Cao Khai Nguyên lại nắm lấy Nhạn Linh đao trong tay.
Mặc cho lưỡi đao chém xuống, sát khí bộc phát, Cao Khai Nguyên vẫn không hề bị tổn hại.
"Chết đi!"
Cao Khai Nguyên một tay giữ đao, một tay đánh thẳng vào ngực Hàn Tranh.
Hàn Tranh một tay bóp quyền ấn, khí huyết nội lực chợt sôi trào bùng nổ, thế như kim cương, trấn ma trừ tà!
Kim Cương Trấn Ma Ấn ầm vang đánh xuống, va chạm, Hàn Tranh chợt cảm thấy một lực mạnh đánh tới, thân hình lùi về phía sau.
Cao Khai Nguyên dù sao cũng là Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh hậu kỳ, máu như thủy ngân, khí huyết vô cùng mạnh mẽ, chạy trong cơ thể như chì lỏng thủy ngân.
Lực lượng khí huyết cường đại như vậy đột ngột bộc phát, Hàn Tranh bây giờ căn bản không cản nổi.
Cao Khai Nguyên hất bay Nhạn Linh đao, một tay chụp vào cổ họng Hàn Tranh, một tay hóa đao, đâm vào ngực Hàn Tranh.
Toái Ngọc Thủ không chỉ là môn công phu rèn luyện hai tay, mà còn là một môn công pháp bắt giữ cực kỳ cao thâm.
Hàn Tranh bị đánh bay, nhưng trong đầu hắn quán tưởng long tượng lực, nội lực khí huyết sôi trào hạ xuống, như long tượng đạp đất, toàn thân trọng tâm phút chốc hạ thấp ổn định, rơi xuống mặt đất bộc phát ra tiếng nổ trầm đục.
Hai tay giống như vượn trắng vung lên, liên tục đánh tới.
Quyền thế dày đặc như mưa rào gió táp, va chạm với Toái Ngọc Thủ trong nháy mắt phát ra tiếng sét đánh chói tai.
Hàn Tranh lấy long tượng lực trấn áp thân hình, Bạch Viên Thông Tí thừa thế đánh ra, hai môn công pháp này lại được Hàn Tranh sử dụng ra một loại cảm giác hỗ trợ lẫn nhau.
"Bạch Viên Thông Tí Quyền! Ngươi là Hàn Tranh đệ tử của Lý Tĩnh Trung! Ngươi vậy mà đã bước vào Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh!?"
Khi nhìn thấy Bạch Viên Thông Tí Quyền, Cao Khai Nguyên cuối cùng đã nhận ra người trước mắt là ai.
Hắn mới nghe thấy tên Hàn Tranh hôm nay, không ngờ ngay ở đây đã bắt đầu giao chiến với hắn.
"Bị phát hiện rồi."
Hàn Tranh nghiêng đầu một chút, đeo mặt nạ khỉ, hắn làm động tác này càng có vẻ buồn cười hơn.
"Cho nên Ma Quý Vương Hùng là ngươi giết, Phùng Nguyên cũng là ngươi giết!"
Cao Khai Nguyên lập tức cảm thấy toàn thân có chút lạnh run.
Lúc trước xem xét thi thể Vương Hùng, hắn có thể nhìn ra, thực lực đối phương hẳn là không sai biệt nhiều với Vương Hùng, hai bên giao thủ ít nhất mười chiêu trở lên hắn mới giết Vương Hùng.
Vừa mới qua bao lâu thời gian, hắn vậy mà đã có thể giết Phùng Nguyên hậu thiên viên mãn.
Bây giờ hắn lại đứng ở chỗ này, vậy mà đã bước vào Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh, đến muốn mạng của mình!
Rốt cuộc mình đã chọc phải một quái vật như thế nào?
Cao Khai Nguyên bỗng nghĩ ra điều gì đó: "Làm sao ngươi biết Tào Bân và Giang Thái muốn tới giết ta, đã sớm mai phục tại Tam Hợp bang?"
Không đợi Hàn Tranh trả lời, Cao Khai Nguyên liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Con trai Tào Bân là ngươi giết! Giang Thái cũng là do ngươi xúi giục hắn ra tay với ta!"
Trước đây hắn đã cảm thấy chuyện có chút không đúng.
Mình đã từng dặn đi dặn lại Đặng Bảo, có thể có xung đột với Tào Bân, nhưng tuyệt đối không thể giết Tào Thụy, bằng không đó chính là thù hận không đội trời chung.
Còn có Giang Thái.
Tính tình của tam đệ này thế nào hắn quá rõ.
Làm việc không quyết đoán, có tim trộm cắp nhưng không có gan trộm cắp.
Hắn đương nhiên cũng muốn khống chế Tam Hợp bang, nhưng lại không có dũng khí cũng không có thực lực tranh giành với mình.
Kết quả thuộc hạ của mình lại giết Tào Thụy, Giang Thái cũng đi theo Tào Bân cùng nhau đối phó mình, đây đều là do người trước mắt này ngấm ngầm mưu đồ xúi giục.
Mình còn đang cho thuộc hạ từ từ điều tra đối phương, muốn tìm hắn ra.
Nhưng kết quả người ta đã không biết từ nơi bí mật nào lên kế hoạch giết mình từ bao giờ.
Nghĩ đến đây Cao Khai Nguyên vừa đau xót vừa cười.
Mình ở ngoài sáng người ta trong tối, bị người ta tính toán lâu như vậy, trách sao mình thua thảm hại như thế.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận