Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 311: Tống Thiên Thanh trả thù (length: 10054)

Thẩm Tòng Vân là người thông minh, cũng là người biết giữ chừng mực.
Vừa rồi hắn có thể một mực kìm nén lực lượng, không muốn làm lớn chuyện, lời lẽ cũng không quá mức gay gắt, điều này đều chứng minh thái độ của Thẩm Tòng Vân.
Cho nên Hàn Tranh cũng không ép buộc quá đáng, cho đối phương một đường lui.
Thẩm Tòng Vân trầm ngâm một lát, nhìn về phía Hàn Tranh, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không thể dàn xếp sao?"
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Không có quy củ thì không thành khuôn phép, chính Thẩm Tòng Hải phá hỏng quy tắc, thì phải chấp nhận hậu quả.
Đều là người trưởng thành rồi, cũng nên tự chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của mình.
Ngươi có thể quản hắn nhất thời, nhưng không thể quản hắn cả đời."
Thẩm Tòng Vân thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu.
Phía sau, Thẩm Tòng Hải sắc mặt lập tức thay đổi, lo lắng nói: "Đại ca..."
Lời vừa dứt, Thẩm Tòng Vân mạnh tay tát ra, trong nháy mắt đánh nửa bên mặt Thẩm Tòng Hải sưng vù lên, máu tươi chảy ròng.
"Ngươi vẫn luôn muốn vượt qua ta, muốn thắng ta, những điều này ta đều biết, thậm chí ta còn mong ngươi mạnh hơn ta, như vậy Thẩm gia ta mới có thể càng hưng thịnh.
Nhưng chuyện là phải làm, không phải chỉ dùng miệng nói ra.
Ở Thẩm gia ngươi gây chuyện, lão tổ giúp ngươi che chắn.
Ở Thiên Cương Môn gây chuyện, ta giúp ngươi che chắn.
Ra ngoài ngươi còn gây chuyện. Ai có thể giúp ngươi che chắn?
Ngươi và ta là anh em, lão tổ dặn phải giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng nếu ngươi là dòng dõi của ta, ta đã bóp chết ngươi trước rồi!"
Trên mặt Thẩm Tòng Vân lộ ra một chút vẻ lạnh lùng, đồng thời còn có sự thất vọng sâu sắc.
Thấy Thẩm Tòng Vân đã dạy dỗ em trai xong, Hàn Tranh vung tay lên, trực tiếp lệnh huyền giáp vệ dưới trướng Phương Giác Minh áp giải Thẩm Tòng Hải vào ngục.
Thẩm Tòng Hải quả thực là một đối tượng để lập uy không tồi.
Bản thân hắn dù là phế vật, nhưng lại là đệ tử Thiên Cương Môn, còn là em trai Thẩm Tòng Vân.
Đến mình còn có thể nhốt hắn vào ngục, người khác nếu còn muốn gây sự, cũng phải cân nhắc hậu quả.
Thẩm Tòng Vân nhìn chằm chằm Hàn Tranh một chút, trầm giọng nói: "Ta thật sự không ngờ, ở huyện Hắc Thạch lại có thể xuất hiện một nhân vật tuấn kiệt như Hàn đại nhân.
Vừa rồi ta đã thua một chiêu, chờ đại hội đúc binh, sẽ cùng Hàn đại nhân so chiêu cho kỹ."
Nói xong, Thẩm Tòng Vân quay người rời đi.
Lúc này, một thanh niên tuấn tú mặc nho sam đột nhiên bay tới, chắp tay với Hàn Tranh nói: "Lâu rồi không gặp, phong thái của Hàn đại nhân càng thêm xuất sắc.
Đệ đệ tuổi nhỏ ngỗ ngược, vô tình xúc phạm đến uy nghiêm của Diệt Ma ti, xin Hàn đại nhân thứ lỗi."
Người đến chính là Ngụy Văn Nhược của Ngụy gia ở Yến Sơn.
Ngụy Văn Nhược trừng mắt nhìn Ngụy Anh Trạch một cái.
Đối phương lại cười hề hề nói: "Anh, ta đã kịp thời nhận lỗi, Hàn đại nhân đã tha cho ta rồi.
Huống hồ ta cũng không giống ai đó ngốc nghếch, bị nhốt vào ngục còn mạnh miệng đâu."
Thẩm Tòng Hải còn chưa bị áp đi trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhưng biết đại ca mình không quản mình nữa, Thẩm Tòng Hải cũng không dám phách lối thêm.
Hàn Tranh liếc nhìn Ngụy Anh Trạch, hỏi: "Hắn là em ruột ngươi sao?"
Thật ra trước đó Hàn Tranh đã mơ hồ đoán được, Ngụy Anh Trạch này hẳn là người của Ngụy gia ở Yến Sơn.
Thẩm Tòng Hải dù sao cũng là em trai của Thẩm Tòng Vân, là đệ tử Thiên Cương Môn, dám khiêu khích đối phương cũng phải có chút thực lực.
Ngụy Anh Trạch này thực lực mạnh như vậy, rõ ràng cũng xuất thân từ năm nhà bảy phái, vậy hắn là người nhà nào tự nhiên là không cần nói thêm.
Ngụy Văn Nhược gật đầu nói: "Là em ruột cùng cha khác mẹ, bình thường đã ngỗ ngược lắm rồi, lần này không để ý một chút, hắn đã chạy ra gây chuyện."
"Đệ đệ của ngươi thiên phú không tệ, sau này cũng có tư cách tham gia đại hội đúc binh."
Hàn Tranh nói vậy không phải khiêm tốn, mà là Ngụy Anh Trạch này thực lực và thiên phú thật sự đều coi như không tệ.
Hắn mới mười bảy mười tám tuổi đã có tu vi như vậy, e rằng hai mươi tuổi đã có thể bước vào Huyền Cương cảnh.
Thực lực của Ngụy gia ở Yến Sơn tạm thời không nói, riêng về phương diện đệ tử trẻ tuổi này tuyệt đối không hề kém cạnh.
Hàn Tranh cùng Ngụy Văn Nhược hàn huyên vài câu, Ngụy Văn Nhược vừa chuẩn bị lôi kéo em trai mình về dạy dỗ đối phương một chút, liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ truyền đến.
"Hàn Tranh! Ngươi diệt cả nhà ta, hôm nay ta với ngươi không chết không thôi!"
Ngụy Văn Nhược sắc mặt kỳ lạ nhìn Hàn Tranh một chút.
Vị Hàn đại nhân này hình như rất thích diệt môn thì phải.
Lần trước Nhạc Cảnh Đồng cũng vì Hàn Tranh diệt cả nhà họ Nhạc mà đến tìm hắn báo thù.
Kết quả bây giờ lại có người vì gia tộc bị diệt đến tìm hắn báo thù.
Rốt cuộc Hàn Tranh đã diệt bao nhiêu nhà?
Hàn Tranh quay đầu xem xét, lần này đến cũng là người quen, lại là Lâm Thanh và Tống Thiên Thanh của Thương Sơn kiếm phái.
Lúc trước Hàn Tranh vừa gia nhập Diệt Ma ti đã từng xung đột với Tống Thiên Thanh.
Trận chiến đó Tống Thiên Thanh bại, nhưng cũng không phải là trận chiến sinh tử.
Khi đó Tống Thiên Thanh vẫn chưa biết cả nhà Tống gia đều đã bị Hàn Tranh tru diệt, hắn chỉ đơn thuần là nhìn Hàn Tranh không vừa mắt mà thôi.
Về sau thua Hàn Tranh, Tống Thiên Thanh biết hổ thẹn mà cố gắng, chủ động vào nơi thí luyện cực kỳ nguy hiểm phía sau núi của Thương Sơn kiếm phái để rèn luyện võ đạo, cuối cùng một đường đánh bại vô số đệ tử cùng cấp, lúc này mới có được tư cách tham gia đại hội đúc binh.
Nhưng cha của Lâm Thanh là Lâm chủ bộ cũng đến Thương Sơn kiếm phái quanh đó dưỡng lão, nhân tiện kể hết chuyện nhà Tống cho Tống Thiên Thanh nghe một lượt.
Nghe xong Tống Thiên Thanh mới biết, thì ra Tống gia của mình đã sớm bị Hàn Tranh tiêu diệt!
Trước đó hắn còn thấy kỳ lạ, vì sao đã lâu như vậy rồi mà Tống gia lại không gửi thư cho mình.
Bây giờ nghĩ lại, muốn Tống gia gửi thư cho mình thì chắc phải báo mộng!
Thực ra trong lòng Tống Thiên Thanh tình cảm với Tống gia cũng không quá sâu nặng.
Thân thế hắn long đong, bị cha mình không coi trọng, ngay từ đầu thậm chí còn không có cơ hội tu luyện võ đạo.
Đến khi hắn được Thương Sơn kiếm phái chọn làm đệ tử, cha hắn mới lộ ra một chút khuôn mặt tươi cười với hắn.
Một người cha như vậy, chết rồi thì cũng đã chết, Tống Thiên Thanh thậm chí còn không có quá nhiều tâm tình bi thương.
Đối với Tống Thiên Thanh, người duy nhất hắn có tình cảm trong Tống gia chỉ có hai người.
Một người là lão bộc luôn theo bên cạnh, một người là ông tổ nhà họ Tống, Tống Hành Phong.
Tuy Tống Thiên Thanh không gặp Tống Hành Phong vài lần, nhưng Tống Hành Phong lại là người duy nhất không quan tâm thân phận con riêng của hắn, thật lòng công nhận người khác.
Chỉ cần mình chăm chỉ tu luyện, chỉ cần mình mạnh mẽ, mình có thể đạt được sự tán thành của lão tổ.
Chỉ có ở chỗ Tống Hành Phong, Tống Thiên Thanh mới nhận được đãi ngộ công bằng thật sự.
Thậm chí Tống Thiên Thanh còn nghĩ rằng, chờ mình tu luyện thành công, nổi danh trên giang hồ rồi thì sẽ áo gấm về quê huyện Hắc Thạch.
Hắn muốn để Lý Tĩnh Trung xem, việc ông ta không truyền Bạch Viên Thông Tí Quyền cho mình là tổn thất lớn nhất đời của ông ta.
Hắn muốn để cha mình xem, đám con trai phế vật mà ông ta sinh ra không ai sánh bằng mình.
Hắn càng phải để cho ông tổ nhà mình thấy, lúc trước ông ấy không nhìn lầm mình, mình là đệ tử xuất sắc nhất của Tống gia ở huyện Hắc Thạch!
Kết quả, tất cả hiện tại đều bị Hàn Tranh phá hỏng.
Tống Thiên Thanh nổi giận như vậy, một phần vì Hàn Tranh giết ông tổ Tống gia Tống Hành Phong.
Còn một nguyên nhân là Hàn Tranh đã hủy cái mộng áo gấm về quê của hắn.
Nhà họ Tống cũng mất rồi, hắn chứng minh cho ai thấy đây?
Hàn Tranh nhìn Tống Thiên Thanh, thản nhiên nói: "Đừng nói bậy, ta không hề diệt cả nhà Tống gia ngươi.
Là Tống Hành Phong và đám người kia muốn giết ta trước, ta mới phản sát.
Về phần toàn bộ Tống gia ta cũng không động thủ, là mấy bang phái ở huyện Hắc Thạch ra tay.
Chuyện gì là do Hàn Tranh ta làm thì ta nhận, còn không phải ta làm thì đừng chụp mũ lên đầu ta!"
Mặt Tống Thiên Thanh đỏ bừng, giữa hai hàng lông mày lóe lên sát ý kinh người.
Hắn đã nghe Lâm chủ bộ nói rồi.
Lúc trước trong trận chiến đó ông tổ Tống gia Tống Hành Phong chết rồi, cha hắn Tống Khang Viễn cũng chết, còn có mấy tên võ giả Tiên Thiên của Tống gia cũng đã chết.
Lực lượng chiến đấu cấp cao trong nháy mắt bị tiêu diệt toàn bộ, vậy khác gì diệt môn chứ?
"Hận diệt môn, không đội trời chung!
Hàn Tranh, ngươi chết đi!"
Lời vừa dứt, Tống Thiên Thanh một kiếm đánh tới, kiếm cương ẩn chứa một luồng hắc khí, mang theo chân ý phá diệt cực hạn, uy thế cực kỳ kinh người.
Thương Sơn kiếm phái kiếm đạo Thập Tam Tự Chân Quyết, quyết chữ Diệt!
Trước đó, sau khi thua Hàn Tranh, Tống Thiên Thanh biết hổ thẹn nên dũng cảm, nhập vào nơi thí luyện của Thương Sơn kiếm phái để khổ tu, trải qua vô số trận chiến đấu sống còn mới đi ra được.
Đoạn đường tu hành này tuy hung hiểm nhưng thu hoạch lại vô cùng lớn.
Lúc này Tống Thiên Thanh không chỉ thành công bước vào Huyền Cương cảnh, còn nhận được không ít cơ duyên kỳ dị, bước vào Huyền Cương cảnh hậu kỳ.
Bao gồm cả kiếm đạo Thập Tam Tự Chân Quyết này cũng được hắn thi triển đạt tới mức xuất thần nhập hóa, đánh bại hết thảy các đệ tử cùng cấp.
Trước đó Lâm Thanh và Tống Thiên Thanh ngang nhau về thực lực, nhưng bây giờ đã bị Tống Thiên Thanh bỏ lại một đoạn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận