Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 442: Giết con (length: 9961)

Từ Cao Viễn ánh mắt không ngừng biến đổi, nhìn chằm chằm Thanh Tịnh Tử.
Ý hắn rất rõ, nếu Thanh Tịnh Tử bị Hàn Tranh dùng uy thế của Diệt Ma ti ép buộc thì không sao.
Lực lượng của phía mình vượt xa những gì ngươi tưởng tượng, chỉ cần ngươi trở mặt, Diệt Ma ti cũng không làm gì được ngươi.
Thanh Tịnh Tử cười khổ lắc đầu: "Hầu gia đừng nói nữa, vô ích thôi, binh khí dưới Bạch Vân Quan đã bị người của Diệt Ma ti phát hiện.
Hơn nữa, mỗi lần ta lén vận chuyển binh khí đều có khí tức ấn ký do tiểu hầu gia lưu lại trong sổ sách ghi chép.
Chứng cứ rành rành, sự việc bại lộ đã là điều không thể tránh khỏi."
Từ Cao Viễn hít sâu một hơi, lắc đầu, thở dài nói: "Hàn đại nhân, ta biết ngài nóng lòng phá án, nhưng không ngờ ngài lại vất vả bày mưu tính kế để vu oan cho phủ Định Viễn Hầu của ta đến thế.
Đường đường một vị đại tông sư cảnh giới Dương Thần như Thanh Tịnh Tử đạo trưởng vậy mà cũng có thể làm chứng dối cho ngài."
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Đến nước này rồi, Hầu gia còn muốn cố thủ chống cự sao? Vô nghĩa."
Trên mặt Từ Cao Viễn lộ ra một chút vẻ lạnh lùng: "Một mạch Định Viễn Hầu của ta đối với Đại Chu, đối với bệ hạ một lòng trung thành, sao lại có thể làm chuyện phản nghịch?
Diệt Ma ti các ngươi tùy ý vu oan giá họa, đổi trắng thay đen, ta không tin dưới bầu trời quang đãng này, lại không có ai có thể chủ trì công đạo cho một mạch Định Viễn Hầu của ta!"
Hàn Tranh khẽ nhíu mày.
Tên Từ Cao Viễn này còn cố chối cãi làm gì?
Chứng cứ đã rành rành, hắn gần như chắc chắn phải chết, chẳng lẽ hắn còn có con át chủ bài gì ư?
Đúng lúc này, Từ Cao Viễn đột nhiên tay bắt ấn quyết, toàn bộ phủ Định Viễn Hầu đột nhiên rung chuyển.
Trên mặt đất, những đường hoa văn trận pháp đột nhiên hiện lên ánh sáng, cương khí vô biên hóa thành kiếm khí sắc nhọn gào thét quanh quẩn xung quanh Từ Cao Viễn và đám người trong phạm vi hơn 10 trượng.
Kiếm trận!
Thì ra dưới lòng phủ Định Viễn Hầu còn chôn giấu một tòa kiếm trận, vậy mà Từ Cao Viễn còn dám nói không có ý tạo phản!
Nên biết, ngoài các cơ quan tam ti của kinh thành ra, nhà nào lại đặt trận pháp trong nhà mình chứ?
Dù có một số huân quý có khả năng bày trận, thì chỗ họ bố trí cũng là trận pháp tăng cường tu vi chứ không phải là loại kiếm trận có tính phòng ngự, uy lực lớn như này.
Nhưng giờ dưới phủ Định Viễn Hầu lại có một tòa kiếm trận uy lực lớn đến thế này, vậy Từ Cao Viễn đang đề phòng ai thì khỏi phải bàn cãi.
Kiếm trận này uy lực cực mạnh, Hàn Tranh có thể cảm nhận rõ ràng, dưới phủ Định Viễn Hầu chắc chắn đã chôn một lượng lớn nguyên tinh để cung cấp năng lượng cho kiếm trận.
Lúc này, khi sức mạnh của trận pháp được triển khai hoàn toàn, có lẽ cả nửa kinh thành có thể cảm nhận được uy lực của nó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Tranh chợt thay đổi.
Hắn đoán được ý đồ dựa vào địa hình chống trả của Từ Cao Viễn rồi.
Thế lực sau lưng Từ Cao Viễn chắc chắn rất lớn, hắn muốn dùng trận pháp này để báo tin cho đối phương rằng mình gặp chuyện.
Đến lúc đó, dù đối phương ra tay hay phái người đến, phủ Định Viễn Hầu cũng có chút hy vọng sống.
Diệt Ma ti có thể bao vây toàn bộ phủ Định Viễn Hầu, nhưng lại không thể ngăn cản chấn động từ trận pháp này.
Dù Hàn Tranh không biết rốt cuộc đối phương có đến hay không, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, Hàn Tranh quát lớn: "Động thủ!"
Vừa dứt lời, đám huyền giáp vệ của Diệt Ma ti lập tức điên cuồng tấn công kiếm trận.
Tầng phong cấm thứ hai trên Thiên Ma Biến trong tay Hàn Tranh trực tiếp mở ra, vô biên ma khí đao mang quét sạch, chém về phía kiếm trận.
Nhưng vô số đợt công kích trút lên kiếm trận đều bị kiếm khí lạnh thấu xương đáng sợ bên trên tiêu diệt.
Trong trận, mặt Từ Cao Viễn tái nhợt, lực lượng quanh người rót vào trận pháp dưới đất, tuy không cần cung cấp lực lượng, nhưng lại cần điều khiển kiếm trận.
Với tình trạng trước đó bị trọng thương, thậm chí cảnh giới sức mạnh cũng bị tụt giảm của hắn, miễn cưỡng điều khiển được kiếm trận đã là giới hạn.
"Cha..."
Từ Thiên Tinh muốn nói gì đó nhưng bị Từ Cao Viễn ngắt lời, bí mật truyền âm.
"Hôm nay, cha cũng không dám chắc hai cha con mình có đường sống hay không, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể đánh cược một phen, cược rằng vị kia sẽ đến cứu chúng ta.
Nếu trận pháp bị phá, vị kia vẫn chưa đến thì con hãy trốn đi, đừng cố tìm ông ta nữa, cũng đừng nghĩ đến việc uy hiếp ông ta.
Làm con rơi vẫn còn chút hy vọng sống, nếu thật sự chọc giận đối phương thì cả dòng họ Định Viễn Hầu của chúng ta sẽ thật sự tuyệt diệt!"
Ánh mắt Từ Thiên Tinh lộ ra vẻ không thể tin, nhưng hắn đành phải cố gật đầu.
Hàn Tranh bên này không phá được kiếm trận, quay sang nhìn Thanh Tịnh Tử.
"Thanh Tịnh Tử đạo trưởng, nếu ông có thể giúp phá trận, cũng coi như lập công chuộc tội, ta sẽ nói vài lời tốt đẹp với đại đô đốc.
Ông có thể trốn qua được một kiếp hay không thì không dám nói trước, nhưng tối thiểu ta sẽ bảo toàn Bạch Vân Quan, những đệ tử của ông chỉ cần dời khỏi Phù Vân Sơn thì ta sẽ không để đám hòa thượng La Phù Tự động vào."
Thanh Tịnh Tử cười khổ lắc đầu nói: "Ta bây giờ không có lựa chọn nào khác, nếu có thể giúp, đương nhiên ta sẽ giúp Hàn đại nhân.
Nhưng kiếm trận của phủ Định Viễn Hầu này không hề tầm thường, hẳn là một đại trận hộ tông được khai quật từ một di tích thượng cổ nào đó, kết quả bị chúng sửa đổi lại rồi đặt dưới đất nhà.
Tuy trận pháp này chắc chắn không thể sánh bằng đại trận hộ tông thời kỳ đỉnh cao, nhưng nó cũng mạnh hơn trận pháp bình thường.
Dù có sức mạnh cảnh giới Dương Thần cũng không thể cưỡng ép phá trận này.
Hàn đại nhân nếu có kiên nhẫn thì hãy cứ đợi.
Loại trận pháp cấp độ hộ tông này tuy đã bị sửa đổi, nhưng hao tổn cũng rất lớn, việc tiêu hao nguyên tinh cũng như uống nước.
Phủ Định Viễn Hầu cho dù có nội tình thế nào cũng không thể chịu được mức tiêu hao này, chỉ cần kéo dài đến cuối cùng, cha con Từ Cao Viễn tự nhiên sẽ hết đường trốn, không còn cơ hội sống."
Hàn Tranh khẽ nhíu mày.
Hắn đương nhiên biết trận pháp uy lực lớn này tiêu hao chắc chắn rất lớn.
Nhưng vấn đề là hắn không có thời gian.
Chậm trễ sẽ sinh biến, nếu không bắt được cha con Từ Thiên Tinh, có thể sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa Hàn Tranh có cảm giác, cùng với sự bùng nổ của trận pháp, đã có không ít ánh mắt đang tìm kiếm về phía nơi này.
Hít sâu một hơi, Hàn Tranh lấy Thâu Thiên Cung ra từ trong túi càn khôn.
Dưới sức mạnh Đại Long Tượng Ma Ha Vô Lượng Thiên, khí huyết quanh người Hàn Tranh dâng trào lên mức cực hạn đáng sợ.
Sau đó Hàn Tranh trực tiếp thúc giục Tử Huyết Huyền Dương Đại Pháp, đốt cháy triệt để nguồn khí huyết mạnh mẽ kinh người đến cực hạn đó.
Sức mạnh tràn đầy điên cuồng đổ vào Thâu Thiên Cung, cùng với việc Hàn Tranh kéo cung trăng tròn, Chúc Long trên cung lớn mở mắt, một cỗ uy thế khiến người ta kinh sợ đột nhiên hiện ra.
Trước đó Hàn Tranh dùng Thâu Thiên Cung gần như mất nửa cái mạng.
Hiện tại Hàn Tranh đã bước vào cảnh giới Chân Đan, tuy không đến mức mất nửa cái mạng, nhưng sự tiêu hao vẫn cực kỳ lớn.
Cùng với sức mạnh bá đạo mãnh liệt đến cực hạn bắt đầu vận hành, Thâu Thiên Cung gần như hút cạn một nửa khí huyết quanh người Hàn Tranh, biến thành một mũi tên màu đỏ tươi như ngọc rực lửa ngưng tụ trên dây cung.
Một mũi tên bắn ra, âm thanh dây cung vang lên như sấm sét, giống như tiếng rồng ngâm, đột ngột nổ vang!
Trong nháy mắt, mũi tên đỏ rực bùng nổ sức mạnh kinh người đến cực hạn, bắn vào trận pháp, tạo ra một chấn động mạnh mẽ đáng sợ.
Thanh âm vĩ đại thường tĩnh lặng, trong khoảnh khắc đó, mọi người thậm chí không còn nghe thấy âm thanh nào khác, nhưng sức mạnh phát ra từ mũi tên lại khiến người ta có cảm giác như trời đất rung chuyển trong nháy mắt.
Dưới một mũi tên của Thâu Thiên Cung, kiếm trận trong nháy mắt bị bắn thủng một lỗ hổng lớn, kiếm khí lạnh lẽo sắc nhọn xung quanh liên tục sụp đổ.
Trận pháp hoàn toàn tan rã, Từ Cao Viễn đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Trốn!"
Từ Cao Viễn há to miệng về phía Từ Thiên Tinh, dù không phát ra một âm thanh nào, nhưng Từ Thiên Tinh hiểu được ý của đối phương.
Trận pháp bị phá quá nhanh, dù vị kia muốn cứu viện thì cũng không kịp.
Từ Thiên Tinh cắn răng, không do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
Lúc này trận pháp đã bị phá, bọn họ không còn bất kỳ át chủ bài nào, cũng không có thời gian do dự chậm chạp.
Nhưng ngay khi Từ Thiên Tinh vừa quay người, hắn lại cảm thấy ngực đau nhói.
Một thanh trường kiếm không biết từ khi nào đã xuyên qua ngực hắn, kiếm khí sắc nhọn lạnh thấu xương trên kiếm xé rách tâm mạch, máu tươi không ngừng nhỏ giọt theo mũi kiếm.
Từ Thiên Tinh cúi đầu nhìn, hoa văn trên kiếm rất quen thuộc, đúng là Thanh Minh, thanh kiếm mà cha hắn, Từ Cao Viễn, vẫn mang bên mình!
Thanh thiên binh này chính là do một đại tông sư rèn binh chế tạo, hắn đã dâng cho cha mình trong ngày mừng thọ, nhưng hôm nay nó lại muốn lấy mạng hắn!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận