Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 219: Tự diệt cả nhà (length: 10083)

Vũ Văn Hi Chân trên người khí tức biến ảo khiến Hàn Tranh hơi biến sắc, quay đầu trừng Triệu Vinh Nghiệp một cái.
Vũ Văn Hi Chân nói không sai, Triệu Vinh Nghiệp đúng là một tên phế vật.
Bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn cứ xem Vũ Văn Hi Chân là Huyền Cương cảnh.
Lúc này chỉ cần nhìn khí tức đơn thuần này thôi, thực lực của Vũ Văn Hi Chân tuyệt đối không chỉ là Huyền Cương cảnh đơn giản như vậy!
Hơn nữa lúc này Vũ Văn Hi Chân không chỉ khí tức thay đổi, cả người hắn cũng bắt đầu một loại dị biến cực kỳ tà dị.
Cái thân thể gầy trơ xương của hắn, giống như da bọc xương, bắt đầu kéo dài ra vô tận, đồng thời sau lưng hắn còn mọc ra bốn cánh tay.
Gần như trong nháy mắt, sáu tay hai chân liền dài đến khoảng bốn, năm trượng, lúc này Vũ Văn Hi Chân chẳng khác nào một con nhện khổng lồ.
Hơn nữa ở bụng hắn dường như còn có một khuôn mặt, hai vú làm mắt, rốn làm miệng, cái rốn ấy như bị người xẻ ngang ra một vết đao đỏ như máu dữ tợn, giống như một cái miệng rộng màu máu đang ngọ nguậy.
"Cái thứ gì đây? Vũ Văn Hi Chân biến thành yêu ma rồi à?"
Thác Bạt Phong sợ run cả người, toàn thân lạnh toát.
Hàn Tranh cau mày nói: "Chỉ sợ còn đáng sợ hơn yêu ma, loại sức mạnh dị hóa này không khác gì sức mạnh suối không già trên người Triệu Vinh Nghiệp, nhưng lại mạnh hơn đối phương gấp trăm ngàn lần."
Lúc này Vũ Văn Hi Chân đột ngột đặt một tay lên đỉnh đầu Vũ Văn Khang, Vũ Văn Khang lập tức run bắn, mặt mũi đầy vẻ kinh hãi.
"Lão tổ đừng giết ta! Ta còn có ích! Ta có thể liều mạng với Hàn Tranh bọn họ, đừng giết ta!"
Vũ Văn Hi Chân trên khuôn mặt gầy trơ xương như bộ xương khô nở một nụ cười quái dị.
"Lão tổ sao có thể giết ngươi được? Lão tổ chỉ là muốn ngươi hòa vào làm một thể với ta, cùng nhau chống lại ngoại địch thôi."
Vừa dứt lời, sinh cơ quanh người Vũ Văn Khang lập tức bị hút cạn, biến thành một bộ da bọc xương với khung xương dữ tợn.
Nhưng cùng lúc đó, một luồng khí tức âm tà mục nát lại mạnh mẽ được rót vào cơ thể Vũ Văn Khang.
Trong nháy mắt hai mắt Vũ Văn Khang liền trở nên đen kịt, quanh người lượn lờ cái luồng hắc khí mục nát, dị thường yêu dị và cường đại, thậm chí còn mạnh hơn khí tức trước đó của Vũ Văn Khang.
Cùng lúc đó, xung quanh trang viên bỗng nhiên vang lên những tiếng sột soạt sột soạt.
Hơn tám trăm cái xác người giống như Vũ Văn Khang, bị hút khô hết khí huyết và sinh cơ, rồi bị rót vào luồng sức mạnh mục nát kia, lảo đảo từ trong phòng đi ra.
Có cả nam lẫn nữ, có một số thậm chí còn là trẻ con!
"Vũ Văn Hi Chân, ngươi đúng là phát rồ!
Là lão tổ của Vũ Văn gia, ngươi vậy mà lại diệt cả Vũ Văn gia!"
Trước đó Hàn Tranh đã dự đoán, Vũ Văn gia chắc chắn sẽ không chịu trói, mà sẽ dốc toàn lực để chống lại mình.
Nhưng điều duy nhất Hàn Tranh không nghĩ đến chính là Vũ Văn Hi Chân lại không hề để ý đến Vũ Văn gia, cứ vậy mà hủy diệt toàn bộ người nhà họ Vũ Văn, hấp thụ sinh cơ và sức mạnh của họ, biến thành những con quái vật!
Cho dù cuối cùng Vũ Văn Hi Chân không chết, thì Vũ Văn gia cũng sẽ bị diệt vong hoàn toàn.
"Mạng của chúng là do ta cho, nếu không có ta, Vũ Văn gia đáng lẽ đã diệt vong từ mấy chục năm trước rồi!
Có ta ở đây thì Vũ Văn gia mới tồn tại, ta chết đi thì Vũ Văn gia mới diệt vong!"
Vũ Văn Hi Chân ngửa mặt lên trời cười điên dại, luồng khí tức mục nát màu đen trên người hắn sục sôi dữ dội, cả Thính Đào cốc bị mây đen bao phủ, mọi người thậm chí còn cảm giác được cái luồng sức mạnh kia vậy mà đang áp chế cương khí của mình!
Trong nháy mắt, mọi người đều sợ hãi tột độ.
Phải biết rằng, dù là võ đạo tông sư cũng rất khó mà có thể gây ra hiện tượng dẫn động thiên tượng như thế này, Vũ Văn Hi Chân bây giờ rốt cuộc là cảnh giới gì?
Lúc này chỉ có Hàn Tranh là vô cùng tỉnh táo, dứt khoát nói: "Vũ Văn Hi Chân giao cho ta đối phó, các ngươi trước giải quyết đám người nhà họ Vũ Văn bị dị hóa kia đi."
Uy thế Vũ Văn Hi Chân khi ra tay quá mạnh, khiến người ta lầm tưởng thực lực của hắn cường đại đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Hàn Tranh có thể khẳng định, hắn vẫn chưa vượt qua giới hạn Huyền Cương cảnh.
Lý do rất đơn giản, nếu Vũ Văn Hi Chân thật sự mạnh đến vậy thì hắn đã không tính kế nhờ Phủ Yên Ba long vương và Lý Thiên Bảo tới giết Liêu đại nhân, mà đã trực tiếp tự mình động thủ.
Đối diện với Liêu Hoành Thịnh mà hắn còn không nắm chắc xong thì sao có thể giết được đối phương khi đang ở đỉnh cao, có thể thấy được thực lực của Vũ Văn Hi Chân rốt cuộc là như thế nào.
"Hàn Tranh, ngươi thực sự muốn bức ta, không chịu cho ta một con đường sống sao?"
Vũ Văn Hi Chân cho đến lúc này vẫn chưa ra tay, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Tranh hỏi.
"Vũ Văn Hi Chân, ngươi nói nhảm quá nhiều rồi đấy, sợ thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà do dự thế?
Chỉ riêng những việc ngươi đã gây ra thôi thì ngươi còn nghĩ đến chuyện đường sống sao?
Đường chết thì ngươi có thể thản nhiên mà đi, ta cũng xem như ngươi gặp vận may đấy!"
Vừa dứt lời, quanh người Hàn Tranh gió lôi gào thét, cả người như một thanh trường đao màu xanh biếc, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vũ Văn Hi Chân chém xuống một đao!
Vũ Văn Hi Chân nổi giận gầm lên một tiếng: "Đã các ngươi muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Vừa dứt lời, hai tay thon dài như chân nhện của Vũ Văn Hi Chân chắp lại kết ấn, hơn nữa còn là sáu cánh tay cùng lúc kết ấn.
Sức mạnh mục nát màu đen biến thành một cái hố đen chặn trước mặt, đao của Hàn Tranh giống như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì.
Hàn Tranh khẽ nhíu mày.
Sức mạnh của Vũ Văn Hi Chân quả nhiên kỳ lạ.
Bây giờ hắn đã không còn là võ giả, mà cũng không sử dụng võ kỹ.
Nhưng hắn sử dụng cũng không phải sức mạnh yêu ma, mà là một loại hệ thống sức mạnh dị chủng mà Hàn Tranh chưa từng gặp qua.
Sáu cánh tay của Vũ Văn Hi Chân đồng thời ngưng tụ ra một viên cầu màu đen, trong đó sức mạnh vô cùng tà dị, giống như có một xoáy đen đang không ngừng nuốt chửng sức mạnh xung quanh.
Sáu tay đồng loạt đánh về phía Hàn Tranh, cái viên cầu màu đen mang theo lực hút khủng khiếp, dù cách nhau mấy trượng vậy mà cũng đang điên cuồng nuốt chửng cương khí trong người Hàn Tranh.
Hàn Tranh tay kết ấn quyết, quanh người đồng thời lấp lánh hai luồng sức mạnh cường đại hoàn toàn khác nhau.
Bên trái là phật quang rực rỡ, ánh sáng Đại Nhật Như Lai lấp lánh.
Bên phải là ma khí ngút trời, uy nghiêm đáng sợ lạnh thấu xương của Đại Hắc Thiên.
Hai luồng sức mạnh dung hợp mà lại bài xích, khởi động một sự rung động cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt bỗng nhiên nổ tung, trong phạm vi hơn mười trượng, ma khí phật quang đan xen.
Hắc Thiên Như Lai Ma Phật Tướng không chỉ đơn thuần là một công pháp, mà còn là một võ kỹ có thể bộc phát uy năng cường đại.
Sáu hắc cầu giống như lỗ đen bị nổ tung trong nháy mắt.
Thân hình Hàn Tranh khẽ động, đến thẳng trước mặt Vũ Văn Hi Chân, Bắc Đẩu Thiên Huyền Chân Cương thôi động đến cực hạn, trong tay hàn quang lạnh thấu xương đao cương uy nghiêm đáng sợ chém xuống, trực tiếp chém về phía cánh tay Vũ Văn Hi Chân.
Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên.
Với độ sắc bén của lưỡi đao Thu Thủy Kinh Hồng cùng sức mạnh hiện tại của Hàn Tranh, vậy mà cũng chỉ có thể chém ra một vài vết dao trên cánh tay da bọc xương của Vũ Văn Hi Chân.
Hàn Tranh khẽ nhíu mày, nhục thân của tên này sao cũng luyện thành cường đại đến vậy?
Lúc này Trần Cửu Chân mấy người cũng bắt đầu giao đấu với đám người nhà họ Vũ Văn đã hóa thành quái vật.
Khi còn sống thực lực của đám người nhà họ Vũ Văn này chưa chắc đã mạnh hơn các võ giả khác là bao.
Nhưng lúc này họ bị Vũ Văn Hi Chân nuốt chửng sinh cơ, lại bị rót vào cái luồng sức mạnh mục nát tà dị, sức mạnh của bản thân ngược lại trở nên vô cùng cường đại, nhục thân giống như kim thiết.
Đồng thời luồng sức mạnh mục nát tà dị kia cũng cực kỳ khó nhằn, gần như có thể ăn mòn bất kỳ cương khí nào.
Điều này dẫn đến rõ ràng số người bên Hàn Tranh đông gấp mấy lần người nhà họ Vũ Văn, nhưng trong chốc lát lại không thể bắt được đối phương.
Vũ Văn Hi Chân nhìn về phía Hàn Tranh, khuôn mặt già nua dữ tợn như ác quỷ lộ ra nụ cười điên cuồng.
"Vô dụng! Bản thân ta vốn có sức mạnh của thần Phật thái cổ, là một tồn tại mà lũ phàm phu tục tử các ngươi không thể nào tưởng tượng nổi!
Châu chấu đá xe, kiến cỏ lay cây, không biết lượng sức!
Ta muốn cho ngươi đường sống, thực tế cũng là đang cho các ngươi tự cứu lấy mình!
Nhưng ngươi Hàn Tranh nhất quyết chọn con đường chết, vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi!"
Hàn Tranh cười lạnh một tiếng: "Thần phật? Thần phật nào mà lại biến ngươi thành cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này?
Võ đạo một đường chính là tu hành bản thân, siêu phàm thoát tục, cố gắng đạt đến giới hạn sức người.
Ngươi tu luyện cả một đời võ đạo, giờ lại từ bỏ võ đạo mà truy cầu thứ sức mạnh tà dị này, thật buồn cười!
Triệu Vinh Nghiệp nói rằng từ khi ngươi uống suối không già thì luôn bị kẹt ở Huyền Cương cảnh, mà cái này cũng bao nhiêu năm rồi? Đã tròn hơn năm mươi năm.
Hơn năm mươi năm trời nếu ngươi dùng toàn bộ sức mạnh của Vũ Văn gia để phát triển võ đạo bản thân, thì có khi đã đạt đến Đan Hải cảnh rồi.
Kết quả là ngươi nhất quyết muốn đi đường tắt, làm chuyện ngược đời, cuối cùng biến mình thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, thật là bỏ gốc lấy ngọn!"
Vũ Văn Hi Chân đột ngột rống lớn một tiếng, sức mạnh màu đen trên người bùng phát mạnh mẽ, run rẩy không ngừng.
Những lời này của Hàn Tranh đã nói toạc hết tất cả bí mật của hắn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận