Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 252: Ân nhận một giọt nước, đền đáp bằng một suối nước (length: 9600)

"Hàn Tranh... Hàn đại nhân, ta thật không ngờ, ngươi vậy mà có thể đạt đến trình độ này.
Huyện Hắc Thạch quá nhỏ bé, quả nhiên thế giới bên ngoài rộng lớn, mới có thể giúp ngươi một bước lên trời."
Lý Tĩnh Trung có thể nói là không khỏi thổn thức, đồng thời cũng vô cùng tự hào.
Những năm qua hắn đã dạy qua hơn ngàn đệ tử, phần lớn đều làm hộ vệ áp tiêu, khá hơn chút cũng chỉ làm môn khách được người ta cúng phụng.
Mà như Tống Thiên Thanh kiểu gia nhập tông môn khác giữa chừng, Lý Tĩnh Trung cũng không tiện nhận là sư phụ của người ta.
Cho nên trong đám đệ tử của Lý Tĩnh Trung, chỉ có Hàn Tranh là người tiến xa nhất, thực lực và thành tựu cao nhất, thậm chí còn vượt quá tưởng tượng của hắn.
"Lão sư cứ gọi tên ta là được rồi, làm gì khách sáo vậy? Dù thực lực ta có mạnh hơn, người khai sáng võ đạo cho ta vẫn là ngài."
Trước đây, Lý Tĩnh Trung đã tận tình giảng dạy Hàn Tranh mà không hề giấu giếm điều gì, có qua có lại, Hàn Tranh tự nhiên sẽ không tự cao tự đại trước mặt Lý Tĩnh Trung.
Sau đó, Hàn Tranh lại vỗ vai Lý Tam Thành, cười nói: "Xem ra ngươi làm bộ đầu cũng khá đấy, huyện lệnh Lưu còn coi ngươi như tâm phúc, có điều hơi mập ra rồi, có phải bòn rút mồ hôi nước mắt của dân lành không?"
Lý Tam Thành vốn còn hơi e dè, nhưng nghe Hàn Tranh vừa mở miệng đùa giỡn như vậy, hắn liền bình tĩnh trở lại.
"Sao có thể chứ! Ta, Lý Tam Thành cũng là dân đen, làm sao có ý đi bòn rút của dân?
Chỉ là mấy thương hộ ở huyện Hắc Thạch cứ nay mời ta ăn cơm, mai tìm ta uống rượu, ta mà không đi, họ lại bảo là không nể mặt.
Thế nên cứ ngày ngày ăn uống như thế, chả thành ra thế này?"
Lý Tam Thành sờ cái bụng tròn quay của mình, cũng đành bó tay.
Vốn dĩ hắn không phải người có tố chất võ học, từ khi làm bộ đầu cuộc sống sung túc, việc luyện võ cũng bỏ bê, tự nhiên trở nên béo phì.
Hàn Tranh vỗ vỗ bụng Lý Tam Thành, đưa cho hắn một bình đan dược và một quyển công pháp.
"Biết ngươi không để tâm đến võ đạo, bây giờ huyện Hắc Thạch có lão sư ở đây, ngươi lại được huyện lệnh tin tưởng, Giang Thái Khưu và Thiên Ưng cũng có quan hệ tốt với ngươi, ngươi gần như chẳng có cơ hội ra tay.
Nhưng thế sự luôn đổi thay, người khác có thực lực cũng không bằng mình có thực lực, huống chi tu vi tăng lên một chút thì thọ mệnh cũng có thể kéo dài hơn.
Đan dược và công pháp này không có cấp bậc cao, nhập môn đơn giản, dễ hiểu, phù hợp với việc tu hành của ngươi hiện tại, đủ để nâng tu vi của ngươi lên đến Tiên Thiên hậu kỳ.
Đương nhiên, nếu ngươi chịu khó một chút, cũng có khả năng ngưng tụ thủy hỏa tiên y."
Hàn Tranh không hề keo kiệt, chỉ cho Lý Tam Thành công pháp cấp thấp, mà là vì hiện tại hắn chỉ thích hợp loại công pháp như vậy.
"Cám ơn huynh đệ, ta biết bây giờ ta không giúp gì được cho ngươi, nhưng sau này nếu cần, Lý Tam Thành này dẫu thịt da hơn 50 ký cũng chẳng tiếc!"
Hàn Tranh cười vỗ bụng Lý Tam Thành: "Ngươi không chỉ có hơn 50 ký đâu. Sau khi bọn thủ hạ của ta xử lý xong đám người của Vương gia, ngươi giúp ta sắp xếp chỗ nghỉ cho bọn họ.
Hôm nay ta sẽ ở lại huyện Hắc Thạch, giải quyết triệt để đám yêu ma kia."
Lý Tam Thành vội vàng đi ra ngoài sắp xếp cho Dương Thiên Kỳ bọn họ.
Hàn Tranh quay sang Lý Tĩnh Trung, cười hỏi: "Dạo này lão sư sống tốt không?"
Mặt Lý Tĩnh Trung tràn đầy vui mừng: "Tống gia bị diệt, Thẩm gia đã chuyển đi, bây giờ cả huyện Hắc Thạch, mạnh nhất lại là võ quán Chấn Uy của ta.
Dạo gần đây mới chiêu mộ một đợt đệ tử, số người còn tăng gấp đôi, tất cả cũng nhờ có ngươi cả đấy, nếu không thì võ quán Chấn Uy của ta sao có được danh tiếng như thế."
Hàn Tranh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Lão sư, lần này ta đến cũng có một việc muốn nói với ngài.
Trước đây ngài nói bản thân còn không chắc chắn liệu Lý gia có phải là đại gia tộc hay không, nhưng bây giờ ta có thể khẳng định với ngài, Lý gia trước đây tuyệt đối là một đại tộc cực kỳ hùng mạnh, so với Thiên Đao Tống gia còn mạnh hơn.
Hơn nữa, ta cũng từ bức tranh 'Cửu Thiên Viên Ma Hái Sao' mà ngộ ra một môn võ kỹ, lão sư, ngài với tư cách là hậu duệ duy nhất của Lý gia, cần phải thừa kế không chỉ riêng Bạch Viên Thông Tí Quyền, mà còn có cả Viên Ma Cửu Biến này nữa!"
Không đợi Lý Tĩnh Trung kịp phản ứng, Hàn Tranh đã giơ tay lên nắm một cái.
Một vòng cương khí tạo thành một bàn tay khổng lồ ngay trong phòng, như thể có thể dời non lấp bể, sức mạnh kia khiến Lý Tĩnh Trung cũng phải hoa mắt chóng mặt.
"Cái này... quả nhiên là công pháp ngươi lĩnh ngộ được từ bức tranh kia?"
Lý Tĩnh Trung run rẩy toàn thân, vô cùng kích động.
Cha hắn, ông hắn đều từng kể rằng Lý gia năm xưa hùng mạnh đến thế nào, nhưng thực tình Lý Tĩnh Trung đã sớm không tin.
Một gia tộc chỉ truyền thừa công pháp Tiên Thiên thì mạnh đến đâu?
Không chừng do đời nào đó tổ tiên nghe nhầm đồn bậy, nói quá lên mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy chiêu dời núi, Lý Tĩnh Trung hoàn toàn tin.
Cả đời này hắn chưa từng thấy võ kỹ nào hùng mạnh đến vậy!
Hàn Tranh lại biểu diễn hai lần chiêu thức dời núi để Lý Tĩnh Trung thấy được thần vận, sau đó mới truyền dạy toàn bộ cho Lý Tĩnh Trung.
Sau đó, Hàn Tranh lại lấy ra một môn công pháp và cương pháp cấp Huyền Cương cảnh, cùng ba bình Thiên Linh Ngọc Lộ Đan đưa cho Lý Tĩnh Trung.
Công pháp và cương pháp này dĩ nhiên không phải từ Diệt Ma ti đổi, mà là trước khi đến Hàn Tranh đã uy hiếp Yến Huyền Không mà có được.
Công pháp đỉnh cấp thì Yến Huyền Không không có, nhưng công pháp Tiên Thiên và Huyền Cương cảnh thì Yến Huyền Không vẫn còn không ít.
Chỉ riêng số tài nguyên này thôi cũng đủ để Lý Tĩnh Trung bước vào Huyền Cương cảnh.
Về phần vì sao Hàn Tranh chỉ cho Lý Tĩnh Trung chiêu dời núi mà không cho chiêu nứt đất, không phải vì Hàn Tranh có ý giấu giếm, mà là vì hắn không muốn hại Lý Tĩnh Trung.
Chiêu nứt đất cấp bậc quá cao, nếu Lý Tĩnh Trung có trong tay sẽ dễ dàng khiến người khác dòm ngó.
Hơn nữa, với nội tình của Hàn Tranh, khi thi triển nứt đất ở Huyền Cương cảnh còn bị hút cạn một phần lớn sức mạnh.
Cho dù Lý Tĩnh Trung sau này đạt đến Huyền Cương cảnh, khi thi triển chiêu nứt đất cũng sẽ bị phản phệ.
Võ giả mà nắm trong tay một môn công pháp mạnh mẽ nhưng lại không thể tu hành sử dụng là một nỗi đau khổ tột cùng.
Hàn Tranh để tránh cho Lý Tĩnh Trung sau này gặp chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là không nên cho ông ta chiêu nứt đất.
Và hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ thiên phú và tính cách của vị lão sư này của mình.
Cả đời này ông ta có tài nguyên để bước vào Huyền Cương cảnh đã là cực hạn, nếu không đi giang hồ xông xáo chém giết, thì không thể tiến bộ hơn nữa.
Lý Tĩnh Trung nhận lấy công pháp và đan dược, tay run rẩy càng thêm dữ dội.
"Như vậy... làm sao được? Cái này quá quý giá rồi!"
Chính Lý Tĩnh Trung cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, mình lại có thể tiếp xúc đến công pháp Huyền Cương cảnh và Thiên Linh Ngọc Lộ Đan, loại đan dược trung phẩm quý giá đến cực điểm như vậy.
Mỗi thứ trong số này đều là chí bảo ở huyện Hắc Thạch, không ngờ Hàn Tranh lại tùy tiện cho ông ta.
Cần phải biết, năm đó dạy võ đạo cho Hàn Tranh, ông vẫn còn thu tiền.
Lý Tĩnh Trung đương nhiên khao khát những thứ này, cũng mong muốn bước vào Huyền Cương cảnh, nhưng ông vẫn cảm thấy mình nhận từ Hàn Tranh, không xứng với sự báo đáp của Hàn Tranh.
"Lão sư cứ nhận lấy đi, nếu không có ngài đặt nền móng võ đạo cho ta, ta cũng không thể có được thành tựu như bây giờ.
Huống chi khi đó ngài cho ta xem bức tranh 'Cửu Thiên Viên Ma Hái Sao', cũng không hề giấu diếm gì, nếu không từ bức tranh đó ngộ ra được Viên Ma Cửu Biến, ta cũng không thể đạt được thành tựu như bây giờ."
Tính cách của Hàn Tranh trước giờ đều như thế, có thể nói là một chút khoái ý ân cừu.
Ngươi chọc đến ta, thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Ngươi đã từng giúp ta, thì ân một giọt nước tự nhiên phải hết sức báo đáp.
Cuối cùng Lý Tĩnh Trung vẫn nhận lấy những thứ này, cười nói: "Thực tình cả đời Lý Tĩnh Trung ta sống rất uất ức, các bậc cha chú cứ ngày ngày bảo mình là dòng dõi đại tộc, nhưng chính ta lại chẳng tin.
Ra ngoài giang hồ xông xáo thì đầu đầy bụi đất, đến lúc về cái huyện nhỏ này thì đành phải sống cô độc nốt quãng đời còn lại.
Có lẽ điều may mắn nhất đời ta là đã nhận ngươi, Hàn Tranh, làm đệ tử."
Những lời này Lý Tĩnh Trung nói là từ tận đáy lòng.
Trong số những đệ tử năm đó, người ông coi trọng nhất chính là Hàn Tranh.
Hai người lại hàn huyên rất lâu, cuối cùng lại bị huyện lệnh Lưu Học Chân cắt ngang.
Huyện lệnh Lưu đến mời Hàn Tranh dự tiệc, nói là toàn thể nhà giàu trong huyện đều muốn gặp Hàn Tranh một lần, cảm ơn Hàn Tranh đã vì họ chủ trì công đạo, nhưng bị Hàn Tranh từ chối.
Huyện Hắc Thạch đúng là có nhiều cố nhân của hắn, nhưng đây dù sao cũng chỉ là một huyện thành nhỏ, Hàn Tranh cũng không muốn cùng những người không quan trọng khác nói những lời khách sáo sáo rỗng.
Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại, Hàn Tranh trực tiếp bảo Dương Thiên Kỳ tiếp nhận việc phòng thủ ở huyện Hắc Thạch, còn bản thân Hàn Tranh thì lên thành lâu, chờ đợi đại yêu Lang Thiên Tuế đến.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận