Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 89: Cảm giác đau thiếu thốn hậu quả (length: 10050)

Vừa xem xong hết bút ký của Ôn Đình Vận, Hàn Tranh không kìm được vỗ bàn khen ngợi.
Thảo nào tỷ Quả Đào đề nghị Hàn Tranh đi đổi bút ký của Ôn Đình Vận.
Cảnh giới Thủy Hỏa Tiên Y này được phân tích vô cùng rõ ràng dưới ngòi bút của Ôn Đình Vận, thậm chí cả mối liên hệ giữa cảnh giới này và những cảnh giới tiếp theo cũng được đề cập cặn kẽ.
Nếu như Lý Tĩnh Trung giảng dạy về cảnh giới Tiên Thiên một cách thuần thục, dùng những phương pháp đơn giản dễ hiểu nhất để giải thích ba tầng cảnh giới đầu tiên, thì Ôn Đình Vận lại giống như tài liệu giảng dạy chuyên sâu, chính xác và chuyên nghiệp vô cùng.
Hàn Tranh buông cuốn ghi chép xuống, nhắm mắt ngưng thần, khí huyết, xương cốt, kinh mạch, gân cốt, da thịt toàn thân hòa quyện vào nhau, thăng hoa.
Ba cảnh giới đầu của Tiên Thiên là quá trình rèn luyện từng bước, bước cuối cùng này - Thủy Hỏa Tiên Y - chính là sự dung hợp.
Cuối cùng dung hợp thành công, thăng hoa đến cực hạn, thành tựu Thủy Hỏa Tiên Y.
Đi kèm với quá trình dung hợp nhục thân, làn da của Hàn Tranh cũng ánh lên một chút hào quang nhạt.
Không biết bao lâu trôi qua, ánh sáng nhạt trên người Hàn Tranh tắt ngấm, làn da trở nên mịn màng, tỏa ra vẻ rạng rỡ như ngọc.
Mở mắt, Hàn Tranh khẽ cau mày.
Thiếu chút nữa, còn thiếu một chút cảm giác.
Theo những gì Ôn Đình Vận viết trong sổ, Hàn Tranh đã thực hiện một cách hoàn mỹ bước dung hợp, chỉ thiếu một chút thăng hoa cực hạn cuối cùng.
Theo lý thuyết, Hàn Tranh chỉ là người có thiên phú tu luyện kém, chứ khả năng lĩnh ngộ võ đạo của hắn không hề tệ.
Thế nhưng chính cái cảm giác chỉ cách một bước này, Hàn Tranh vẫn không tài nào nắm bắt được.
Trong tình huống này, dù hắn vào lò luyện Thao Thiết bế quan cũng vô dụng.
Trời mới biết hắn cần bao lâu mới có thể có được chút cảm giác đó, để thăng hoa triệt để đến cực hạn.
Minh tưởng một lát, Hàn Tranh chợt nghĩ ra điều gì đó.
Hắn rút Thu Thủy Kinh Hồng, rạch một đường mỏng trên cánh tay.
Dòng máu đặc quánh như chì, như thủy ngân treo trên bề mặt da, nhưng chẳng mấy chốc đã đông lại.
Hàn Tranh thở dài một tiếng.
Hắn hiểu ra mình thiếu chút cảm giác kia ở đâu, đó là cảm giác đau!
Để ngưng tụ Thủy Hỏa Tiên Y, nhục thân Tiên Thiên cần phải viên mãn.
Hàn Tranh đang thiếu cảm giác đau, cho nên hiện tại hắn ở trạng thái không viên mãn, hắn thiếu đúng một chút cảm giác đó.
Cười khổ một tiếng, Hàn Tranh hiện tại bỗng nhiên có cảm giác như tự mình nhấc đá ghè chân mình.
Việc Hàn Tranh hiến tế cảm giác đau trước đây không những không có tác dụng phụ nào, mà thậm chí còn có hiệu quả tăng tốc tu hành khi đột phá Cơ Vàng Lạc Ngọc, rèn luyện kinh mạch.
Rèn luyện kinh mạch cực kỳ đau nhức, võ giả bình thường khi thực hiện bước này đều phải hết sức cẩn trọng, sợ vì đau nhức quá mà ảnh hưởng đến tâm cảnh, dẫn đến nội lực xé rách kinh mạch.
Mà Hàn Tranh trong bước này, bởi vì không có cảm giác đau, nên đã đi theo con đường tốc thành.
Cũng giống như khi làm phẫu thuật cho người khác, có thể tỉnh táo vô cùng tiến hành rèn luyện, không hề ảnh hưởng gì đến bản thân.
Nhưng bây giờ, báo ứng đã đến.
Trước đây, Hàn Tranh đột phá Cơ Vàng Lạc Ngọc thường rất dễ dàng, giờ đây lại khó khăn biết bao nhiêu.
Chỉ thiếu một chút cảm giác, không thể đạt đến thông thấu viên mãn, hắn không thể thăng hoa cực hạn, cô đọng Thủy Hỏa Tiên Y.
Hàn Tranh khẽ thở dài, hóa ra mình vẫn còn hơi chủ quan.
Lò luyện Thao Thiết, một vật tà tính như thế, sẽ không để cho mình lợi dụng sơ hở.
Bất kỳ thứ gì trên người mình có thể hiến tế, đều là thứ có ích đối với nó.
Còn thứ vô dụng đối với mình, nó sẽ không cần.
Chỉ là lúc đầu không ảnh hưởng, nhưng trên thực tế, những ảnh hưởng thực sự đều ở phía sau.
Lúc này, Hàn Tranh thậm chí có chút may mắn, may mắn là mình vẫn luôn giữ vững bản tâm.
Ngoại trừ khi đứng trước tuyệt cảnh phải hiến tế nỗi sợ, bình thường hắn không hề nôn nóng trực tiếp hiến tế những thứ khác.
Nếu không, những rắc rối sau này sẽ nhiều hơn.
Cũng may trước đó mình đã đánh bậy đánh bạ đổi lại được nỗi sợ, còn được tặng thêm một cái Kinh Hãi Địa Ngục Quỷ Vương Tướng.
Nghĩ lại thì, nếu như mình không đổi nỗi sợ lại, sau này khi tu luyện bất cứ thứ gì liên quan đến tinh thần, đều có thể gặp vấn đề.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì mới đổi lại cảm giác đau của ta?”
Hàn Tranh triệu hồi lò luyện Thao Thiết ra, nhìn thẳng vào nó.
( Mời chủ kí sinh tự tìm kiếm vật phẩm đặc thù. ) “Ít ra cũng phải cho ta một cái phương hướng chứ?”
( Mời chủ kí sinh tự tìm kiếm vật phẩm đặc thù. )
Xua tan lò luyện Thao Thiết, Hàn Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng biết kết quả sẽ như vậy.
Việc hiến tế bản thân cho lò luyện Thao Thiết giống như vay nặng lãi.
Hàn Tranh hiến tế nỗi sợ, kết quả lại cần dùng kinh hãi quỷ vương mang theo bản nguyên của nỗi sợ để đổi lại.
Theo logic đó, việc mình hiến tế cảm giác đau, cũng cần một vật mang theo bản nguyên liên quan đến cảm giác đau để đổi lại.
Thứ này có thể là một loại bí bảo nào đó, cũng có thể là tàn hồn quỷ vật, hoặc là linh kiện trên người yêu ma.
Trước mắt chưa có manh mối, Hàn Tranh chỉ có thể tạm thời gác lại, chuẩn bị đến Diệt Ma ti tìm đọc tài liệu.
Diệt Ma ti có một số tài liệu công khai, liên quan đến các loại thường thức về yêu ma, quỷ vật, bên trong biết đâu lại có thứ liên quan đến bản nguyên của cảm giác đau.
Ra ngoài xem thử sắc trời, bên ngoài trời đã nắng chói chang, hóa ra đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Không biết là do tu luyện say mê, hay do đã quen với việc tu luyện trong lò luyện Thao Thiết - nơi thời gian bị đình trệ.
Hàn Tranh chỉ cảm thấy vừa đọc xong bút ký liền nhắm mắt tu hành, đến khi mở mắt ra đã qua một ngày.
Bụng đói cồn cào, Hàn Tranh liền đi thẳng đến quán cơm.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, trong quán cơm có đến cả trăm võ giả Diệt Ma ti.
Nhìn thấy Hàn Tranh, có người không khỏi cúi đầu xì xào bàn tán.
Diệt Ma ti có người mới đến không phải là chuyện hiếm, nhưng người mới vừa đến đã ra tay đánh bại Quách Chân thì lại hiếm thấy.
Chỉ nghe nói có lão nhân cho người mới đến cái "ra oai phủ đầu", chứ khi nào người mới cũng có thể cho lão nhân một cú "ra oai phủ đầu" thế này?
Dù mọi người ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều ghi nhớ Hàn Tranh.
"Hàn huynh! Ở đây, ở đây!"
Hàn Tranh vừa lấy đầy một chậu cơm, liền thấy Dương Thiên Kỳ đang ở đó vẫy tay gọi hắn.
"Hàn huynh, sao cả ngày huynh không thấy ra ngoài?"
"Ta mải tu luyện trong phòng."
Dương Thiên Kỳ tỏ vẻ kính nể: "Thảo nào Hàn huynh lại có thực lực thế này, vừa đến Diệt Ma ti đã miệt mài tu hành."
Hàn Tranh vừa gặm chân gà, vừa hỏi: “À phải, Diệt Ma ti chúng ta báo tin nhận nhiệm vụ thế nào vậy?
Ví dụ như hôm qua ta cứ ở trong phòng mãi, có người sẽ chủ động tìm ta sao?”
Dương Thiên Kỳ nói: “Trước đây Diệt Ma ti Sơn Nam đạo chúng ta có mười sáu doanh trong tổng bộ, nếu có nhiệm vụ, cấp trên chắc chắn sẽ báo cho diệt ma giáo úy trước.
Nếu không cần diệt ma giáo úy ra tay thì sẽ phân cho một người Tiên Thiên cảnh đỉnh phong dẫn đội mấy huyền giáp vệ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc đó có nhiệm vụ, tự nhiên sẽ có người đến tìm ngươi.
Bất quá giờ này thì, phần lớn lực lượng của Diệt Ma ti đều đã đi Hoài Nam đạo, người còn lại đều bị đánh tan vào hai doanh.
Doanh 'Ngự' thì phần nhiều người không ở trong thành, mà tuần tra giám sát quanh các địa điểm trọng yếu tại phủ Khai Bình.
Còn doanh 'Khôi' thì do Ôn Đình Vận đại nhân tự mình quản lý, có nhiệm vụ sẽ có người báo cho ngươi.
Cho nên Hàn huynh, nếu huynh cần bế quan, không muốn bị người quấy rầy thì tốt nhất nên báo cho Ôn Đình Vận đại nhân một tiếng, nàng sẽ tự an bài người khác.”
Hàn Tranh gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này, Ôn Đình Vận đột nhiên bước vào quán cơm, các võ giả Diệt Ma ti ở đó liền vội đứng lên hành lễ.
Ôn Đình Vận phất tay ra hiệu mọi người không cần đa lễ.
Nhìn lướt một lượt, Ôn Đình Vận nhẹ giọng nói: “Diệp Lưu Vân, Diệp Thải Vân, Dương Thiên Kỳ, sau khi ăn cơm xong hãy đến tìm ta, ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi.
Những người khác trong ba ngày nếu không có nhiệm vụ, thì hãy đi tìm Từ lão đại nhân, bên đó vẫn còn nhiệm vụ cần số lượng lớn nhân lực.”
Nói xong, Ôn Đình Vận bỗng khựng lại, nhìn về phía Hàn Tranh: “Còn cả Hàn Tranh, ngươi cũng đi cùng Dương Thiên Kỳ.”
Dương Thiên Kỳ nhanh chóng ăn xong bữa cơm, tò mò nhìn về phía Hàn Tranh: "Xem ra Ôn Đình Vận đại nhân coi trọng ngươi lắm đó nha."
"Vì sao ngươi lại nói vậy?"
"Người mới đến Diệt Ma ti thường không được giao nhiệm vụ sớm như vậy đâu, kết quả ngày hôm sau Ôn Đình Vận đại nhân đã giao cho ngươi nhiệm vụ rồi, trừ khi là nhằm vào ngươi, nếu không thì hẳn là rất coi trọng ngươi, cho rằng ngươi có đủ tư cách tham gia nhiệm vụ chính thức của Diệt Ma ti.”
Hàn Tranh ba miệng ăn bốn cái chân gà, thức ăn vừa vào miệng đã bị nghiền nát rồi nuốt vào bụng.
Đối với võ giả ở cảnh giới này mà nói, đây mới là tốc độ ăn bình thường, nhai chậm nuốt kỹ chẳng qua là để thưởng thức hương vị.
Ăn xong lau miệng, Hàn Tranh nói: "So với việc nói là coi trọng ta, ta lại thấy hiện tại Diệt Ma ti thiếu người quá, ngay cả một người mới như ta cũng phải lập tức phát huy tác dụng.”
Nói rồi, Hàn Tranh kéo Dương Thiên Kỳ đi tìm Ôn Đình Vận, Diệp Lưu Vân cùng em gái thấy Hàn Tranh và Dương Thiên Kỳ đi, cũng bắt đầu tăng tốc độ ăn cơm theo sau.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận