Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 64: Bất tử yêu tâm (length: 11069)

Viên Long Sơn tính sai Hàn Tranh, hắn thế nào cũng không nghĩ rằng Hàn Tranh lại có thể lấy ra hết môn này đến môn khác công pháp Huyền Cương cảnh.
Công pháp cảnh giới chỉ có đến cảnh giới tương ứng, mới có thể phát huy ra giới hạn cao nhất của công pháp.
Ví như Hàn Tranh hiện tại dùng Đại Kim Cương Minh Vương Ấn là Huyền Cương cảnh.
Nhưng thật ra chỉ có đến Huyền Cương cảnh có thể phóng cương khí ra ngoài, mới có thể dùng cương khí ngưng tụ thành kim cương minh vương hóa thân theo đúng nghĩa, mới có thể phát huy ra uy lực tối thượng của môn công pháp này.
Cho nên thực tế có không ít võ giả Huyền Cương cảnh vẫn dùng công pháp Tiên Thiên cảnh, chứ không phải nói đến Huyền Cương cảnh thì công pháp Tiên Thiên liền bị đào thải hoàn toàn.
Mà công pháp, thứ này mỗi cao hơn một cấp thì độ trân quý có thể nói tăng lên gấp mười, thậm chí mấy chục lần.
Ngay cả Viên Long Sơn là giáo úy Diệt Ma ti, trên người cũng chỉ có hai môn công pháp Huyền Cương cảnh, còn không nhiều bằng Hàn Tranh.
Hàn Tranh một võ giả tiên thiên lúc này vậy mà móc ra ba môn công pháp Huyền Cương cảnh, quả thực là xa xỉ đến cực hạn!
Nhìn Đại Kim Cương Minh Vương Ấn đánh tới, uy thế ngập đầu gào thét ập đến.
Viên Long Sơn nhanh chóng bấm tay niệm chú, quanh thân đột ngột bùng phát một vòng sương máu nhanh chóng thiêu đốt, mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Sương máu này trong nháy mắt hóa thành cương khí màu đỏ thẫm, theo Viên Long Sơn một chưởng đánh về phía Hàn Tranh!
Dưới núi Di Sơn, nội lực chân nguyên của Viên Long Sơn đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng hắn vẫn còn một môn bí pháp có thể đốt tinh huyết chuyển đổi chân nguyên.
Tinh huyết không phải khí huyết.
Khí huyết đốt hết thì nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hồi phục lại được.
Nhưng tinh huyết một khi đã đốt, thì không cách nào bồi bổ lại được nữa!
Cùng với một tiếng nổ lớn, cả người Hàn Tranh bị đánh bay ra ngoài, hai tay hơi vặn vẹo gãy xương, máu tươi chảy xuống khóe miệng.
Viên Long Sơn thiêu đốt tinh huyết một kích, vẫn không phải là thứ mà Hàn Tranh hiện tại có thể đỡ được.
"Chết đi!"
Trong mắt Viên Long Sơn tràn đầy vẻ hung ác, khí huyết đang cháy trong tay hắn hóa thành một thanh trường đao màu máu, chém về phía Hàn Tranh.
Hàn Tranh, một quân cờ, một tiểu tốt không đáng chú ý mà cuối cùng lại phá hỏng kế hoạch của hắn, thậm chí đẩy hắn đến nông nỗi này, Viên Long Sơn hận không thể lăng trì Hàn Tranh!
Cái lò luyện đan nát tan, tim hắn cũng sắp nát!
Lúc này Hàn Tranh không lùi mà tiến tới, thân hình lần nữa lao về phía Viên Long Sơn.
Nội lực chân khí của hắn đã không đủ một nửa, nhưng vẫn miễn cưỡng thi triển được một chiêu di sơn.
Hàn Tranh cũng đang đánh cược, cược rằng di sơn có thể tước đoạt khí huyết đang cháy của hắn, nếu cược thắng, liền có chút hy vọng sống!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng gào thét chói tai bỗng nhiên truyền đến.
Lúc này, tất cả sự chú ý của Viên Long Sơn đều dồn vào Hàn Tranh, thậm chí trường đao khí huyết trong tay hắn cũng đã vận sức chờ tung ra.
Dù hắn nghe thấy âm thanh, nhưng đã muộn.
Viên Long Sơn miễn cưỡng đổi hướng nửa thân, trường đao màu máu trong tay cũng muốn chuyển hướng chém về sau lưng.
Nhưng chưa kịp nâng đao lên, một thanh kiếm nhỏ màu máu đã xuyên qua lồng ngực hắn, lại chính là Bách Bộ Phi Kiếm mà hắn đã dùng để ám toán Phượng Cẩm Uyên trước đó!
Chỉ có điều lúc này, Bách Bộ Phi Kiếm màu trắng bạc đã hóa thành màu máu.
Không phải nhiễm máu tươi, mà là tự bản thân đã biến thành màu đỏ rực.
Viên Long Sơn không thể tin nhìn về phía sau lưng.
Trương Thiên Dưỡng co quắp ngồi dưới đất, ngực vẫn còn lỗ thủng lớn bị Viên Long Sơn đâm xuyên qua.
Nhưng trong miệng hang lại có một quả tim đang đập.
Quả tim này mang màu đen đỏ, lại có rất nhiều xúc tua kết nối với huyết nhục của Trương Thiên Dưỡng, trông rất kỳ dị.
"Bách Bộ Phi Kiếm sau khi dùng rồi không thể xem là phế vật hoàn toàn, chỉ cần còn lại một chút kiếm khí, liền có thể rót tinh huyết vào để dùng tiếp.
Chỉ là tinh huyết lìa khỏi cơ thể bay hơi quá nhanh, trong vòng nửa canh giờ phải dùng hết.
Đây đều là do ngươi dạy ta, ngươi còn nói đám kiếm tu Thanh Minh Kiếm Lư quá lãng phí, ngươi quên rồi sao?"
Trên mặt Trương Thiên Dưỡng không có chút vui vẻ nào khi báo thù được, mà chỉ toàn là nỗi bi ai sâu sắc.
Tâm mạch của Viên Long Sơn đã hoàn toàn bị kiếm khí xé nát, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được một chữ.
Hàn Tranh phía sau sững người trong giây lát, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, vội rút Mặc Đao Sát Hổ ra, một đao chém đầu Viên Long Sơn.
(Chém giết võ giả Huyền Cương cảnh hậu kỳ, do sinh mệnh lực đã tiêu tán hơn phân nửa, nhận được một ngàn viên khí huyết tinh nguyên.) Đầu người bị cướp mất!
Hàn Tranh lập tức hối hận không thôi, xuất thủ chậm rồi!
Hiện tại hắn cũng coi như đã thăm dò ra một vài quy tắc của lò luyện Thao Thiết.
Chỉ có võ giả do chính tay hắn chém giết mới có thể bị lò luyện Thao Thiết nuốt khí huyết tinh nguyên.
Trước đó, người khác làm bị thương hoặc đánh gần chết cũng được, chỉ cần là chính tay Hàn Tranh chém giết, tước đoạt sinh mệnh đối phương thì lò luyện Thao Thiết có thể nuốt.
Vừa rồi mũi kiếm của Trương Thiên Dưỡng đã tước đoạt hoàn toàn sinh cơ của Viên Long Sơn, Hàn Tranh không ra tay, Viên Long Sơn cũng chắc chắn phải chết.
Cho nên, sinh mệnh lực của Viên Long Sơn đã tiêu tán hơn phân nửa, lò luyện Thao Thiết đương nhiên không thể nuốt được khí huyết tinh nguyên.
Cũng may Hàn Tranh kịp phản ứng bồi thêm một đao, nếu không một ngàn viên khí huyết tinh nguyên kia có thể đều không có được.
Tiên Thiên Thuế Phàm cảnh viên mãn như Tống Hành Phong cũng đáng giá năm trăm khí huyết tinh nguyên, Viên Long Sơn tối thiểu cũng phải đáng bốn đến năm ngàn mới đúng.
Vừa nghĩ đến mình tổn thất nhiều như vậy, Hàn Tranh liền có cảm giác muốn thổ huyết.
Đương nhiên hắn cũng không trách Trương Thiên Dưỡng.
Vì vừa rồi hắn cũng bị dồn đến đường cùng, chỉ có thể đánh cược lần cuối, nếu không thì phải hiến tế tam hồn thất phách hoặc linh kiện trên người.
Hắn cũng không chắc chắn cú di sơn cuối cùng có thể làm lung lay được đòn tấn công cuối cùng của Viên Long Sơn hay không.
Nhát kiếm kia của Trương Thiên Dưỡng cũng coi như đã cứu Hàn Tranh.
"Có thể nào có chút nhãn lực không vậy? Đỡ ta đứng dậy đi."
Trương Thiên Dưỡng cười khổ một tiếng: "Vốn dĩ bị tên vương bát đản kia đục một cái lỗ trên người, bây giờ lại còn hiến tế tinh huyết, ta thực sự là hết hơi rồi."
Hàn Tranh đi qua đỡ Trương Thiên Dưỡng đứng dậy, nhìn lướt qua trái tim kỳ dị trên ngực hắn, hỏi: "Vừa rồi ngươi không chết? Đây là cái gì vậy?"
"Ta cũng đâu phải đại tông sư tu luyện ra dương thần, bị xuyên thủng tim thì làm sao bất tử được? Chẳng qua là tâm của ta đã không còn, đã chết một lần trước khi Viên Long Sơn giết ta."
Trương Thiên Dưỡng chỉ vào ngực mình thở dài nói: "Có lần Diệt Ma ti phái xuống làm nhiệm vụ, nói rằng một trấn nhỏ đều bị biến mất, ta đi vào xem xét.
Kết quả lại phát hiện bên dưới trấn nhỏ lại là một lăng mộ cổ xưa, ta vào trong xem xét thì phát hiện quan tài đã bị mở ra, bên trong không biết có thứ gì đã trốn ra được.
Ta định trở về phục mệnh thì bị một quái vật giống như bị lột da đánh lén, dù cuối cùng ta chém giết nó nhưng tay nó đã xuyên qua tim ta.
Lúc đầu ta tưởng rằng mình chết chắc rồi, không ngờ nó lại hóa thành quả tim tà dị này, chui vào cơ thể ta, sống cộng sinh cùng ta.
Ngoại trừ việc thường ngày nó nuốt một phần khí huyết của ta ra, thì không có chỗ xấu gì khác, thậm chí có thể làm cho khí huyết của ta bùng nổ mạnh hơn trong lúc chiến đấu.
Chuyện này ta chỉ nói với Trần trấn phủ, hắn cũng không biết thứ này là cái gì, tạm thời tuy không có chỗ xấu nhưng khó bảo đảm sau này nó lớn mạnh sẽ không phản phệ ta.
Bất quá nếu không có nó thay thế trái tim của ta thì ta có lẽ đã chết rồi, cho nên vẫn cứ duy trì như thế.
Vừa rồi Viên Long Sơn đâm xuyên tim ta, ta thật sự cho rằng mình phải chết.
Không ngờ quả tim yêu này lại nuốt một phần huyết nhục của ta để hồi phục.
Vậy có phải ta cũng được tính là có bất tử chi thân không?"
Trương Thiên Dưỡng nhếch mép cười đùa, nhưng khi nhìn về thi thể Viên Long Sơn thì lại mang theo nỗi bi thương sâu sắc.
Viên Long Sơn là cấp trên của hắn, là anh em của hắn.
Bị anh em phản bội coi như quân cờ đã không tính, còn suýt nữa chết trong tay anh em, loại cảm giác này tất nhiên là không dễ chịu rồi.
"Viên Long Sơn là vì đồ trong lò luyện đan này mà đến?"
Trương Thiên Dưỡng là khi Hàn Tranh chém nát đan dược rồi, sau cùng cùng Viên Long Sơn giao thủ thì mới đến.
Cho nên hắn chỉ biết lò luyện đan này rất quan trọng với Viên Long Sơn, chứ không biết chuyện Thiên Yêu Huyết Đan và Thiên Yêu Bảo Thụ.
Hàn Tranh không biến sắc, gật đầu nói: "Trong lò luyện đan này là thần dược mà Tống Hành Phong luyện ra, nghe nói có thể thoát thai hoán cốt, tái tạo thân thể, hắn muốn dựa vào thần đan này khôi phục tu vi, trở về Tống gia."
Khóe miệng Trương Thiên Dưỡng nở một nụ cười chế nhạo: "Viên Long Sơn cũng muốn thoát thai hoán cốt, vậy mà lại làm ra một vòng lớn, bày ra cái bẫy lớn như vậy.
Nhưng hắn không nghĩ một chút, thoát thai hoán cốt là chuyện đơn giản như vậy sao? Thiên phú là cha mẹ cho, là trời sinh, thoát thai hoán cốt khác gì nghịch thiên cải mệnh? Thế gian này có bao nhiêu người có thể làm được?
Huống hồ ai nói võ đạo một đường chỉ có thể dựa vào thiên phú?"
"Nếu mà xét về thiên phú thật, ta, Trương Thiên Dưỡng, đến giờ vẫn chỉ là một kẻ giữ nhà, một hạng người thấp kém!"
"Hắn, Viên Long Sơn, nếu mà xét về thiên phú, hiện tại chẳng phải cũng chỉ là một thằng đồ tể?"
Nói đến đây, Trương Thiên Dưỡng thở dài một tiếng: "Cũng không biết hắn nảy sinh ý định như vậy từ khi nào, ta vậy mà hoàn toàn không hề hay biết."
"Yêu ma hung ác, nhưng thực tế đôi khi lòng người còn ác hơn cả yêu ma.
Ít nhất yêu ma ăn thịt người là ăn thịt người, sẽ không bày vẽ nhiều trò quanh co như vậy."
Hàn Tranh cảm thán một câu.
Đấu đá với đám người này, còn mệt hơn so với chém giết yêu ma.
Bây giờ nhớ lại, tất cả những trận chiến liều mạng mà hắn từng trải qua, vẫn là trận chiến với con lợn yêu là thoải mái nhất.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ thế mà làm thôi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận