Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 104: Cảm giác đau bản nguyên manh mối (length: 10393)

"Khác la lên, la lên bây giờ sẽ chết."
Hàn Tranh giọng điệu nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với bạn bè lâu năm.
Trong mắt Phùng Tĩnh Kỳ tràn đầy hoảng sợ run rẩy cùng nhiều vẻ mặt khác, nhưng cuối cùng hắn vẫn không la thành tiếng, mà là trở lại đóng cửa lại.
La cũng vô dụng, mình chắc chắn phải chết.
Anh trai thứ tư của mình bị đối phương chém đầu một đao.
Anh trai thứ ba của mình cũng chỉ có thể ngăn cản được hai đao mà thôi.
Người trước mắt này mạnh mẽ đáng sợ, chỉ với tu vi dựa vào ngoại lực chồng chất của hắn còn không bằng cả anh ba, anh tư của hắn, đối phương giết hắn phỏng chừng cũng chỉ là một đao mà thôi.
Phùng Tĩnh Kỳ... không muốn chết!
"Anh ba đoán không sai, vậy mà thật là người của Diệt Ma ti!
Kỳ thật lúc trước ta đã biết, chuyện Phùng gia ta làm sớm muộn cũng sẽ bại lộ.
Chỉ là ta không ngờ sẽ bại lộ nhanh như vậy, với lại không ngờ Diệt Ma ti vậy mà lại phái một người đến diệt cả nhà Phùng gia ta!"
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Một người thì sao? Diệt môn chuyện này không nằm ở số lượng bao nhiêu, chỉ ở thực lực có đủ hay không."
"Đại nhân, Phùng gia ta thật không có cơ hội sao?"
Phùng Tĩnh Kỳ cầu khẩn nói: "Phùng gia ta mặc dù cấu kết yêu ma, nhưng lại không có hại qua ai!
Chỉ là anh cả ta hồ đồ, mới đi tranh ăn với hổ, từ chỗ yêu ma có được đan dược để tăng thực lực lên.
Chỉ cần ngài có thể tha cho Phùng gia ta một con đường sống, ta nguyện ý giúp ngài đi giết con yêu ma kia, vì ngài lập công!"
Hàn Tranh thản nhiên nói: "Đừng có nói bản thân vô tội như vậy, các ngươi hẳn phải biết yêu ma kia đứng sau lưng là ai.
Đợi đến tương lai Hắc Sơn lão yêu quay lại, toàn bộ Sơn Nam đạo đều lâm vào họa yêu quái, mỗi một người chết vì chuyện này, Phùng gia các ngươi đều là đồng lõa.
Ta hôm nay thả cho các ngươi một con đường sống, tương lai yêu ma kia sẽ thả cho người khác một con đường sống sao?"
"Dù sao cũng đều là phải chết, vậy đại nhân không sợ Phùng gia ta liều mạng, cùng ngươi cá chết lưới rách?"
Phùng Tĩnh Kỳ ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ vẻ dữ tợn.
Hàn Tranh cười nhạt một tiếng: "Cá chết lưới rách, Phùng gia các ngươi xứng sao?
Diệt Ma ti là một tấm lưới bắt côn trùng, Phùng gia các ngươi nhiều nhất chỉ là một con lươn nhỏ, làm sao mà phá?
Phùng gia nhất định phải diệt, chuyện này không có gì để thương lượng cả.
Ta đến tìm ngươi không phải để cho Phùng gia một con đường sống, mà là muốn cho ngươi một con đường sống."
Kỳ thật bình thường mà nói, Hàn Tranh hiện tại ra tay cứng rắn giết hết, ba anh em Phùng gia cũng chắc chắn phải chết, mấy đệ tử con cháu kia ngược lại là có khả năng chạy thoát.
Bất quá vậy cũng không quan trọng, Hàn Tranh cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ diệt môn loại này chia làm hai loại.
Một loại là theo đúng nghĩa đen cả nhà bị giết, triệt để san bằng một thế lực nào đó trong giang hồ.
Trong nhà đến cả con giun cũng phải bị chặt làm đôi, trứng gà cũng phải cho ngươi rung cho tan tành.
Loại thứ hai thì sao, diệt môn chỉ nói là pháp, mà không phải mắt.
Giống như là nhiệm vụ lần này của Hàn Tranh.
Ôn Đình Vận đã nói, diệt môn Phùng gia câu kết với Hắc Sơn lão yêu nó nhắm tới mục đích là chấn nhiếp các thế lực giang hồ khác ở Sơn Nam đạo, để cho bọn chúng biết rõ quyết tâm của Diệt Ma ti cùng việc câu kết với Hắc Sơn lão yêu sẽ có kết cục thế nào.
Cho nên chỉ cần danh nghĩa diệt môn là được, không cần chấp hành một cách triệt để như vậy.
Nhiệm vụ lần này chủ yếu là để chấn nhiếp, chứ không phải diệt môn.
Đối với lời cấp trên phải cẩn thận suy đoán trọng điểm, chỉ cần Hàn Tranh đạt được mục đích chấn nhiếp giang hồ Sơn Nam đạo này, vậy những chi tiết khác không quan trọng.
Cho nên Hàn Tranh chuẩn bị chừa cho Phùng Tĩnh Kỳ một mạng, làm cho sự việc có tính chấn nhiếp hơn một chút.
Nếu Phùng Tĩnh Kỳ không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp cứng rắn giết hết.
"Cho ta một con đường sống?"
Phùng Tĩnh Kỳ ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, vừa kinh ngạc vui mừng, lại vừa kinh hãi.
"Ta nói thật cho ngươi biết, Phùng gia các ngươi lần này là phạm vào đại kỵ, cho nên là chắc chắn phải chết.
Diệt Ma ti muốn bắt các ngươi ra tay, xem như là điển hình cho mặt trái để chấn nhiếp giang hồ Sơn Nam đạo.
Chỉ cần ngươi có thể giúp ta diệt gia tộc của mình, đồng thời đứng ra sám hối chuyện cấu kết với yêu ma, biết lạc đường quay đầu lại, ngươi có thể sống."
"Làm sao ta có thể làm ra cái chuyện không bằng cả heo chó thế này!
Đây là anh ruột của ta! Là anh cả của ta!
Lúc nhỏ cha mất sớm, là anh cả đã một tay nuôi nấng ta!"
Phùng Tĩnh Kỳ thấp giọng gào thét, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.
Nhưng Hàn Tranh lại nhìn ra sự giằng xé trong lòng hắn.
Khẽ cười một tiếng, Hàn Tranh thản nhiên nói: "Đồng ý, ngươi sống, Phùng gia diệt.
Không đồng ý, ngươi chết, Phùng gia diệt.
Tình anh em thủ túc các ngươi xác thực là làm người cảm động đấy, nhưng mạng cũng không còn, còn muốn tay chân để làm gì?
Huống chi theo như ta được biết, lúc trước Phùng Tĩnh Viễn quyết định muốn câu kết với yêu ma cũng đâu có hỏi ý kiến của ngươi.
Bây giờ Phùng gia đến bước đường này đều là do hắn gieo gió gặt bão, ngươi coi thật sự muốn bồi hắn chết chung sao?"
Phùng Tĩnh Kỳ không nói gì, nhưng trên trán đã mồ hôi rơi như mưa, hai mắt nhắm chặt, trên mặt toàn vẻ thống khổ.
Hàn Tranh thấy thế cười cười, đi đến vỗ đầu Phùng Tĩnh Kỳ.
"Chết không toàn thây còn không bằng tiếp tục sống, không có gì cả, không mất mặt đâu."
Phùng Tĩnh Kỳ lập tức cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
"Bây giờ nói trước đã, Phùng gia các ngươi đã câu kết với yêu ma như thế nào?"
Phùng Tĩnh Kỳ khàn giọng nói: "Chuyện cụ thể kỳ thật ta cũng không biết, đều là do anh cả một tay xử lý.
Nửa năm trước hắn dẫn thương đội ra ngoài áp giải một chuyến hàng hóa rất quan trọng, kết quả cũng chỉ có một mình hắn quay về.
Nhưng hắn lại vô cùng hưng phấn, nói Phùng gia có hi vọng quật khởi.
Sau đó hắn dẫn chúng ta đến một mật địa, gặp được con yêu ma kia.
Yêu ma kia cho mỗi người chúng ta một viên thuốc, đan dược đó thần kỳ vô cùng, vậy mà lại trực tiếp khiến tu vi của chúng ta tăng vọt.
Nhưng yêu ma kia cho chúng ta lợi ích, cũng không yêu cầu chúng ta làm gì cả.
Anh cả còn muốn lấy lòng yêu ma kia, đem vài nam nữ thanh niên có khí huyết dồi dào tặng cho đối phương làm huyết thực, nhưng lại bị đối phương quát mắng trừng phạt, bảo hắn đừng tự tiện chủ trương, sau này cũng đừng tặng nữa."
"Yêu ma kia ở đâu? Nó bộ dáng như thế nào, thực lực ra sao? Còn năng lực của nó nữa."
"Yêu ma kia ngay tại khu phế tích hoang thành ở ngoài huyện Tây Lâm hơn hai trăm dặm, bộ dạng vô cùng quái dị, nửa trên là một mỹ nhân yêu diễm, nửa dưới thì là một con bọ cạp lớn màu đen, được gọi là Bọ Cạp Mị Nương.
Thực lực thì ta cũng không rõ, nhưng hẳn là đại yêu Huyền Cương cảnh, bởi vì dù là anh cả ta đã bước vào nửa bước Huyền Cương cảnh, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực cực mạnh trên người nó.
Bất quá Bọ Cạp Mị Nương kia có vẻ đang trong trạng thái bị thương, bởi vì hai càng bọ cạp của nó đều bị chặt đứt, trong đó một cái đã được nó tu bổ lại, lần trước chúng ta thấy nó, nó đang tu bổ cái còn lại."
Hàn Tranh hiểu rõ gật đầu.
Lúc trước Trần Bá Tiên đánh tan Hắc Sơn lão yêu, những thủ hạ yêu ma của Hắc Sơn lão yêu cũng tổn thất nặng nề.
Trước đó con thụ yêu sơn thần kia khí huyết cũng không đủ, xem ra con Bọ Cạp Mị Nương này cũng vậy.
"Về phần năng lực thì ta cũng không biết, ta chỉ gặp yêu ma kia có một lần.
Đúng rồi, đuôi bọ cạp của yêu ma kia cực kỳ độc, anh cả ta tự ý tặng huyết thực cho yêu ma kia còn bị nó đốt cho một bài học.
Anh cả ta tâm cảnh cũng xem như kiên cường, nhưng cú đó lại làm hắn đau đớn lăn lộn đầy đất.
Sau đó hắn thậm chí còn nói rằng trong nháy mắt đó hắn đã muốn tự sát còn hơn phải chịu loại đau đớn kịch liệt đó."
Đôi mắt của Hàn Tranh sáng rực lên.
Đau đớn kịch liệt!
Yêu ma có năng lực liên quan đến cảm giác đau!
Trước đó Ôn Đình Vận chỉ yêu cầu bắt được con yêu ma đứng sau Phùng gia là được, không nói nhất định phải tiêu diệt nó.
Nhưng bây giờ xem ra, Hàn Tranh thật sự cần thiết phải đi một chuyến.
Đứng dậy, Hàn Tranh đi về phía cửa.
"Đến khi nào anh cả ngươi đưa ra quyết định, chính là lúc ta động thủ.
Ta sẽ không bắt buộc ngươi làm thế nào, ngươi có thể cầu cho mình một con đường sống hay không thì phải xem ở chính bản thân ngươi."
Nhìn bóng lưng Hàn Tranh biến mất trong bóng đêm, sắc mặt của Phùng Tĩnh Kỳ thay đổi liên tục, có giằng xé, hổ thẹn, nhưng cuối cùng lại bình tĩnh trở lại.
Hắn chỉ biết một điều, hắn không muốn chết!
Phùng Tĩnh Viễn cũng không cân nhắc quá lâu, một lát sau hắn đã triệu tập tất cả đệ tử Phùng gia đến, bảo họ mang theo vàng bạc châu báu, thông báo tin rời khỏi Phùng gia.
Đám đệ tử Phùng gia toàn bộ đều gật đầu đồng ý, không ai dám phản đối, cũng không có ai muốn phản đối.
Trước đó Phùng gia lão tam cùng lão tứ chết cũng chưa làm cho bọn chúng sợ hãi thật sự, dù sao đây chỉ là nhắm vào năm anh em Phùng gia thôi.
Cho đến khi đầu người Phùng Đình bọn họ bị ném đến Phùng gia, lúc này toàn bộ đệ tử Phùng gia mới thật sự hoảng loạn.
Hung thủ kia không chỉ nhắm vào người dòng chính của Phùng gia, mà muốn tiêu diệt sạch tất cả đệ tử của Phùng gia!
"Đừng lo lắng, mau đi thu dọn đồ đạc, một giờ sau lập tức lên đường rời đi."
Phùng Tĩnh Viễn vò đầu, khó khăn nói ra.
Một khi rời khỏi huyện Tây Lâm, hết thảy của Phùng gia sẽ tan vỡ.
Nhưng vì để sống, hắn cũng đành phải đưa ra quyết định này.
"Đi? Không ai trong Phùng gia các ngươi đi được đâu."
Bóng dáng của Hàn Tranh từ trên không trung trực tiếp đáp xuống, một thân huyền giáp màu đen bạc văn trong bóng đêm lại ẩn ẩn phát ra một vầng ô quang, trong tay Thu Thủy Kinh Hồng đao mang sáng chói, làm người nhìn không mở nổi mắt.
"Phùng gia câu kết với yêu ma, tội không thể tha, phụng lệnh của Diệt Ma ti Sơn Nam đạo, cả nhà Phùng gia tru diệt, lấy đó răn đe!"
Hàn Tranh quay sang phía Phùng Tĩnh Viễn cười nhếch mép, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, trông có vẻ rạng rỡ nhưng thực chất lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến rợn người.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận