Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần

Ta Tại Yêu Võ Loạn Thế, Võ Đạo Thành Thần - Chương 108: Cọc độc chết ngựa, cảm giác đau bản nguyên (length: 10648)

Hàn Tranh liếc nhìn bàn tay trái đã bị độc tố nhuộm đen của mình.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được độc tố đang lưu chuyển trong huyết dịch, kinh mạch có cảm giác run rẩy trì trệ.
Chỉ có vậy thôi sao?
Long Tượng Trấn Ngục Kình bùng nổ, toàn bộ khí huyết dồn vào bàn tay trái.
Trong chớp mắt, máu tươi đen kịt đặc quánh bị Hàn Tranh dùng sức mạnh khí huyết ép ra ngoài.
Bọ Cạp Mị Nương không thể tin nhìn Hàn Tranh như không có chuyện gì, chỉ là tổn thất một chút khí huyết.
Sao có thể như vậy!
Độc của bọ cạp nàng kịch liệt đến mức nào, nàng tự mình biết.
Đừng nói là võ giả cảnh giới tiên thiên, cho dù là tồn tại ở cảnh giới Đan Hải cũng không chịu nổi nỗi đau thấu tim gan này!
Không đợi Bọ Cạp Mị Nương kịp suy nghĩ nhiều.
Một lát sau, quanh thân Hàn Tranh đột nhiên dâng lên một cỗ huyết sát khí kinh thiên động địa.
Thu Thủy Kinh Hồng quanh quẩn một cỗ khí đen hồng, không phải đơn thuần sát khí huyết tinh, mà thậm chí nhiễm chút tử khí!
Một đao chém xuống như chém ra cửa địa ngục, thậm chí mơ hồ có tiếng quỷ khóc thảm thiết truyền đến.
A Tị Đạo Tu La Trảm!
Một đao này tựa như Tu La địa ngục giáng lâm, thu hoạch hết thảy sinh cơ.
Yêu khí còn lại của Bọ Cạp Mị Nương đột nhiên bộc phát, cố gắng nâng càng bọ cạp muốn chống đỡ.
Nhưng lúc này khí huyết của nàng đã suy bại đến cực hạn, dưới một đao A Tị Địa Ngục này, càng bọ cạp vỡ vụn, cả thân thể nó đều bị chém thành hai đoạn!
(Chém giết đại yêu Huyền Cương cảnh sơ kỳ, thu được yêu ma tinh nguyên một ngàn năm trăm viên.) Cùng với Bọ Cạp Mị Nương bỏ mạng, mấy con bọ cạp độc còn sót lại xung quanh cũng đều mất đi sinh cơ.
Hàn Tranh chống trường đao ngã ngồi xuống đất, thở phào một hơi.
A Tị Đạo Tu La Trảm tiêu hao quá lớn, một đao kia gần như đã rút cạn Hàn Tranh, tiêu hao còn lớn hơn cả dời núi.
Bất quá, chém giết Bọ Cạp Mị Nương này số lượng yêu ma tinh nguyên lại không nhiều bằng lần trước chém giết thụ yêu.
(Kiểm tra được vật phẩm đặc biệt "cọc độc chết ngựa", nhặt sau có thể dùng để hiến tế lò luyện Thao Thiết, đổi lại cảm giác đau của chủ ký sinh) Mắt Hàn Tranh lập tức sáng lên, thành công!
Quả nhiên trên người Bọ Cạp Mị Nương có vật phẩm đặc biệt liên quan đến bản nguyên cảm giác đau!
Lúc này, Tô Vô Minh sắc mặt trắng bệch bước đến trước mặt Hàn Tranh, thần sắc cảm động chắp tay nói: "Hàn huynh, ân cứu mạng khó báo đáp, ta nợ ngươi một mạng!"
Tô Vô Minh cũng đã biết từ việc hắn tiêu diệt gia tộc kia rằng nọc độc bọ cạp của Bọ Cạp Mị Nương mạnh đến cỡ nào.
Chút khí độc kia vừa rồi cũng có thể khiến hắn cảm thấy nhói run, càng chưa nói đến bản thân nọc độc.
Kết quả Hàn Tranh không chút do dự che ở trước người hắn, giúp hắn ngăn cản nọc độc, làm sao hắn có thể không cảm động?
Nếu là đổi thành hắn đối mặt với một kích này, bản thân đang thiêu đốt khí huyết đã bắt đầu suy yếu, nói không chừng hắn đã đau đến chết!
Tô Vô Minh là một người có suy nghĩ hết sức đơn giản.
Yêu ma giết cả nhà hắn, hắn liền sống chết với yêu ma.
Diệt Ma ti cứu hắn, hắn liền báo đáp Diệt Ma ti, chỉ cần là Diệt Ma ti muốn giết người, phá nhà diệt môn, hắn đều không chút nương tay.
Hiện tại Hàn Tranh cứu hắn, hắn nợ Hàn Tranh một mạng, dù phải xông pha khói lửa cũng phải báo đáp.
Hàn Tranh không có cách nào giải thích việc mình không có cảm giác đau, chỉ có thể nói: "Tô huynh đừng nói nghiêm trọng như vậy, ta ra tay cũng là vì ta có nắm chắc chống cự một chút.
Huống hồ lúc đó khí huyết của ngươi cũng đã đốt gần hết rồi, hứng chịu một nhát nọc độc đó thật sự có thể đau đến chết."
Lời này của Hàn Tranh lọt vào tai Tô Vô Minh là không cầu báo đáp, điều này lại càng làm cho hắn thêm phần cảm động.
Tô Vô Minh có ý nghĩ đơn giản nhưng không hề ngu ngốc.
Những năm nay ở trong Diệt Ma ti, hắn cũng đã chấp hành không ít nhiệm vụ, đã gặp nhiều chuyện ghê tởm trên thế gian này.
Ngay cả trong Diệt Ma ti cũng không ít người lục đục với nhau, thậm chí có chuyện huynh đệ tương tàn.
Hàn Tranh chỉ gặp hắn có một lần mà không chút do dự xuất thủ cứu hắn, quả thực là một tấm gương nhân nghĩa.
Huống chi trước đó những lời Hàn Tranh nói liên quan đến việc không nhận mệnh, lại càng khiến Tô Vô Minh coi là tri kỷ.
"Hàn huynh chớ nói nhiều, ta tự mình mang họa, ở trong Diệt Ma ti cũng không có nhiều người nguyện ý kết giao với ta.
Hàn huynh không chê ta, hôm nay lại cứu ta một mạng, sau này nếu có chỗ cần ta chỉ cần huynh mở miệng là được."
Nghe Tô Vô Minh nói vậy, Hàn Tranh cũng không tiện giải thích thêm.
"À Tô huynh, cái nọc độc bọ cạp của Bọ Cạp Mị Nương này ta có việc cần dùng, có cần phải nộp lên trên Diệt Ma ti không? Có thể nhường lại cho ta được không?"
Tô Vô Minh nói: "Theo quy định của Diệt Ma ti, sau khi chém giết yêu ma, vật lấy được đều thuộc về người đó, trừ khi có chỉ định đặc biệt, Hàn huynh muốn cứ việc cầm đi là được."
Hàn Tranh đi qua, cắt bỏ cái nọc độc bọ cạp bỏ vào lò luyện Thao Thiết.
(Cọc độc chết ngựa: Vật phẩm đặc thù, trong ngàn vạn con bọ cạp độc mới sinh ra một con dị chủng, nọc độc đuôi của nó có thể dễ dàng giết chết ngựa, vì vậy mà có tên. Dị chủng bọ cạp độc này hóa thành yêu ma sau, cọc độc chết ngựa nội uẩn chứa bản nguyên cảm giác đau, hiến tế cho lò luyện Thao Thiết sẽ không thu được cảm giác no, nhưng có thể đổi về cảm giác đau của chủ ký sinh, chủ ký sinh có thể lựa chọn tiêu 10.000 điểm cảm giác no để dung hợp bản nguyên cảm giác đau, ngẫu nhiên nhận được một môn bí pháp đặc biệt) Xác định rằng cọc độc chết ngựa này có thể đổi về cảm giác đau, Hàn Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cả Hàn Tranh và Tô Vô Minh đều đã cạn kiệt sức lực, hắn không ở lại chỗ này để đổi lại cảm giác đau mà quyết định hồi phục khí lực trước rồi trực tiếp chạy về Diệt Ma ti.
Trên đường đi, Hàn Tranh có chút hiếu kỳ hỏi: "Tô huynh, sao mỗi lần huynh ra tay đều thiêu đốt khí huyết vậy? Không chừa cho mình đường lui à?"
Cách đánh của Tô Vô Minh đã không thể gọi là cấp tiến nữa, nó thật sự là cực đoan.
Võ giả bình thường thiêu đốt khí huyết liều mạng là chuyện rất bình thường, nhưng cũng chỉ đến khi lâm vào tuyệt cảnh mới đưa ra lựa chọn này.
Còn Tô Vô Minh thì khác, gần như mỗi trận đều là xông lên thiêu đốt khí huyết, đơn giản là không chừa cho mình chút sơ hở, coi mỗi trận đấu như tuyệt cảnh mà đối đãi.
"Ta cũng không muốn vậy, nhưng là trước kia mỗi lần khi đối địch đều sẽ xuất hiện đủ loại tình huống không lường trước được.
Ví dụ như đối thủ cất giấu át chủ bài mạnh mẽ nào đó, hoặc là đột nhiên có người đến giúp.
Đánh đến cuối cùng cơ hồ đều dựa vào việc ta thiêu đốt khí huyết, thậm chí trọng thương mới có kết quả.
Cho nên nếu lần nào kết quả cũng vậy, thì ta dứt khoát lần nào cũng ra chiêu liều mạng, trực tiếp thiêu đốt khí huyết dốc hết sức.
Chết thì chết, không chết thì sống.
Làm vậy ngược lại không dễ xảy ra bất trắc gì, dù sao kết cục đều vậy, còn có thể được suôn sẻ hơn một chút."
Khi Tô Vô Minh nói những lời này, biểu hiện rất bình thản, không chút gợn sóng, cảm xúc vô cùng ổn định.
Với tình cảnh mà hắn đã trải qua, có lẽ không còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình hắn được nữa.
Hàn Tranh ít khi bội phục ai, nhưng Tô Vô Minh thật sự đáng kính nể.
Bất khuất, khi bại khi thắng thì nói đơn giản, nhưng mấy ai có thể làm được?
Hai người trên đường trở về Diệt Ma ti, đến chỗ Ôn Đình Vận để giao lệnh.
Nghe Hàn Tranh và Tô Vô Minh kể chi tiết lại quá trình làm nhiệm vụ, Ôn Đình Vận hài lòng gật đầu.
"Các ngươi làm không tệ, thậm chí còn khiến ta ngạc nhiên.
Đặc biệt là Hàn Tranh, trận chiến ngươi tiêu diệt Phùng gia đánh thật hay, đủ sức răn đe một nhóm lớn thế lực giang hồ có ý đồ xấu."
Phùng Tĩnh Kỳ còn sống nhưng sự uy hiếp của hắn còn hơn toàn bộ Phùng gia chết hết.
Ai còn dám cấu kết yêu ma nữa, nhìn vào kết cục của Phùng gia sẽ rõ.
"Bất quá hai ngươi cũng thật là gan lớn, biết rõ đó là yêu ma Huyền Cương cảnh mà vẫn dám ra tay."
Lần trước Hàn Tranh đụng phải thụ yêu sơn thần kia là hoàn toàn bất ngờ, chẳng ai ngờ một thôn nhỏ hiến tế đại yêu mà lại là tồn tại Huyền Cương cảnh.
Lần này Hàn Tranh và Tô Vô Minh là biết rõ núi có hổ vẫn cứ đi lên núi.
Hàn Tranh nói: "Việc ta cùng Tô huynh tiêu diệt hai gia tộc này rất nhanh sẽ lan truyền ra ngoài, nếu để yêu ma kia biết, có khi nó đã bỏ chạy."
Ôn Đình Vận cũng không xoắn xuýt vấn đề này quá nhiều.
Nàng còn ước gì Diệt Ma ti có thêm nhiều người như Hàn Tranh và Tô Vô Minh, những huyền giáp vệ xuất sắc có thể dùng tiên thiên để chém đại yêu.
"Đi đi, đi nghỉ ngơi đi, một lát nữa điểm công lao sẽ được ghi vào tên hai ngươi.
Tiêu diệt cả nhà, cộng thêm chém giết đại yêu Huyền Cương cảnh, lần này mỗi người các ngươi đều được sáu trăm điểm công lao.
Hàn Tranh, nếu ngươi có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên Thuế Phàm viên mãn, thì đủ tư cách mặc kim văn huyền giáp.
Với lại tốc độ thăng tiến của ngươi có thể nói là nhanh nhất kể từ khi thành lập Diệt Ma ti Sơn Nam đạo đến nay."
Huyền giáp vệ bình thường của Diệt Ma ti đều từ từ tích lũy điểm công huân từ mười mấy, hai mươi điểm trở lên.
Còn Hàn Tranh thì sao? Ngay khi vừa gia nhập đã chém giết Thôn Quỷ Đồng Tử, trước khi vào Diệt Ma ti đã có năm trăm điểm công lao.
Sau đó, cái thụ yêu sơn thần kia lại là đại yêu Huyền Cương cảnh, lần này đối mặt Bọ Cạp Mị Nương vẫn là đại yêu Huyền Cương cảnh.
Có thể nói, từ khi gia nhập Diệt Ma ti đến nay, đối thủ của Hàn Tranh đều là tồn tại Huyền Cương cảnh.
Hắn mặc dù trên danh nghĩa là huyền giáp vệ nhưng thực tế làm đều là việc của diệt ma giáo úy.
Dù cho là Tô Vô Minh loại người đen đủi tới mức tận trời này, hắn cũng không đến nỗi mỗi lần làm nhiệm vụ đều có thể đụng phải tồn tại cảnh giới Huyền Cương.
Hàn Tranh rời khỏi thư phòng của Ôn Đình Vận, sau khi cáo biệt Tô Vô Minh liền lập tức trở về nhà mình chuẩn bị bế quan.
Lần này hắn rốt cuộc có thể đổi lại cảm giác đau, bước vào cảnh giới thủy hỏa tiên y.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận