Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 80:

Chương 80:Chương 80:
Chương 80:
Nhìn xem, trong phần giới thiệu tiểu thuyết còn nói, viên trân châu này là bảo vật, là bảo vật của nữ chính, sao có thể xuất phát từ một người khắc cha mẹ, khắc anh em? Như vậy chẳng phải cũng bị dính lời nguyên và điềm gở sao?
Cô kiên quyết lắc đầu: "Số mình rất tốt, một cái gạt tàn lớn như vậy mà không đập chết mình, còn khiến mình thức tỉnh, như vậy mà còn tính là số khổ sao? Không, số mình rất tốt."
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Hàm bỗng nhiên sáng tỏ, không còn điều gì có thể trói buộc cô nữa.
Cô đi ra ngoài gõ cửa phòng vợ chồng Tô Vệ Quốc, đi thẳng vào vấn đề:
"Những lời mẹ vừa nói, con đều nghe thấy rồi, con muốn chuyển ra ngoài, ngày mai sẽ đi tìm nhà.' Đã thấy mình khắc người thì hãy rời đi.
Tô Vệ Quốc kinh ngạc: "Tiểu Hàm! Con đừng nghĩ lung tung, mẹ con nói bậy thôi——”"
"Vậy thì cha mẹ hãy nói sự thật cho con biết."
Thấy Tô Vệ Quốc khó xử, Tô Hàm liền nói: "Vừa hay ngày mười lăm phải đến làng Dương Sơn, vậy con sẽ đi hỏi bà đồng. Chuyện này con không thể bỏ qua.'
Tô Vệ Quốc nuốt nước bọt:
"Đều là chuyện quá khứ rồi, em trai con bây giờ không sao rồi, bà đồng nói con không thể ở nhà cũ, đến nhà cha mẹ mới thì sẽ không xảy ra chuyện gì, em trai con ra đời là ngoại lệ nên mới bị con khắc, năm đó bà đồng đã cho chúng ta một gói thuốc, chúng ta nấu cho con uống, sau đó vận mệnh không may của con đã bị đè xuống, sức khỏe của em trai con cũng dần tốt lên."
Mười năm trước, thời gian đã quá lâu nhưng Tô Hàm vẫn nhớ rằng năm đó mình có uống thuốc ba ngày, rõ ràng cô không bị bệnh nhưng cha mẹ quá nghiêm khắc, cô không dám hỏi, ngoan ngoãn uống hết, uống xong thì bị bệnh, lúc đó cô bị bệnh nửa tháng, thậm chí còn không tham gia được kỳ thi cuối kỳ.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Sao cha mẹ không đưa con về? Hoặc là tặng cho nhà khác, chẳng phải đã có em trai rồi sao?”
Tô Vệ Quốc ngẩn người, cười khổ đưa tay xoa đầu cô:
"Con là con gái do chúng ta nuôi lớn mà."
Vương Nguyệt Nga cũng đứng ra, nói tiếp: "Đúng vậy! Nuôi lớn như vậy rồi! Tặng đi thì thiệt lắm!" Tô Hàm nở một nụ cười không có ý cười: "Con biết rồi, con đi tắm đây."
"Con bé này, có ý gì vậy? Vương Nguyệt Nga bối rối.
"Không biết nữa, có lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi.
Được rồi, được rồi, nói ra rồi thì thôi, sau này đừng nhắc lại nữa, Tiểu Hàm cũng lớn rồi, sau này phải nói chuyện cưới xin, cẩn thận hại con bé không gả được chồng."
Vương Nguyệt Nga lẩm bẩm: "Tôi chỉ nói một lần thôi mà——”
"Hai lần!" Tô Vệ Quốc giơ ngón tay lên:
"Năm đó bà biết được sự thật rồi đi cãi nhau với em dâu, may mà cãi nhau ở sau núi, nếu không thì cả làng đều nghe thấy hết."
"Biết rồi biết rồi! Phiên phức! Tôi đi nấu cơm đây." Tô Hàm tắm xong về phòng, cô đã tiêu hóa xong sự thật vừa nghe được, cô không hận vợ chồng Tô Vệ Quốc nhiều như vậy, nếu họ là những kẻ xấu xa tuyệt đối thì không nói, đằng này họ không phải.
Uất ức sao? Giận dữ sao? Thôi bỏ đi Làm mình uất ức chết đi được, chẳng phải là vừa ý cái ý thức của thế giới tiểu thuyết này sao?
Cô chỉ hận, hận cái thiết lập của cô, từng bước từng bước định hình cô, trói buộc cô với cái ý thức của thế giới tiểu thuyết này.
Buổi tối hôm đó, bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ, trên bàn ăn không ai nói chuyện.
Ăn cơm xong, Tô Hàm một mình trong phòng dọn dẹp đồ đạc, đột nhiên Tô Thiên Bảo chạy vào như một làn khói.
Thấy Tô Hàm nhìn mình, cậu vội cười hì hì nói: "Chị ơi em có một tin tốt muốn nói với chị!"
Nhìn đứa trẻ ngây thơ vô lo này, Tô Hàm rất bất lực: "Tin tốt gì thế?”
'Em vừa đi ra sân sau xách nước giếng để tắm, thấy có người lén lén lút lút lên núi, giống như ăn trộm vậy nên em đã lén đi theo."
Thì ra là vậy!
"Em không sao chứ?" Tô Hàm cau mày.
"Không sao không sao, em giỏi lắm, chị nghe em nói này, đúng là tin tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận