Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 304: €

Chương 304: €Chương 304: €
Chương 304: C
"Giáo sư? Giáo sư Thôi? Bà thế nào rôi?"
"Tô Hàm, ở đây chỉ có mình cô là nữ, cô lại xem thử đi."
Binh truyên tin đến cửa hang tìm vị trí có tín hiệu tốt để truyền tin, Tô Hàm theo yêu cầu của tiểu đội trưởng đi đến gân hồ nước, ngồi xổm xuống xem tình hình của giáo sư Thôi. Bà ta dường như không hề nhận ra sự xuất hiện của họ, ngâm mình trong nước nhắm chặt hai mắt.
Nhưng ngay sau đó, giáo sư Thôi đột nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ ngâu làm người chấn động cả hồn phách, bà ta há to miệng, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, gào thét lao vê phía Tô Hàm.
Không ai ngờ lại có chuyện này xảy ra.
Tiểu đội trưởng và những người khác đều là đàn ông, thấy tìm được giáo sư Thôi rồi, người lại ngâm trong nước, áo trên ướt sũng dính chặt vào da, căn bản không quan tâm đến việc lại gân nhìn nhiều hơn, sau khi nhờ Tô Hàm, họ hoặc là nghiêng người hoặc là quay lưng lại, giáo sư Thôi đột nhiên nổi điên, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Còn Tô Hàm đối mặt trực diện với nguy hiểm, đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng rút lui.
Đuôi cá đập xuống mặt nước, làm nước bắn tung tóe.
"Xảy ra chuyện gì vậy! Giáo sư Thôi!"
Giáo sư Thôi đánh hụt, đôi mắt đỏ ngầu không còn chút lý trí nào, chỉ còn lại dục vọng và sự hung bạo ngập trời, bà ta dùng hai tay đào bới đất, chống đỡ bò lên khỏi mặt nước, gào thét về phía Tô Hàm.
Sắc mặt tiểu đội trưởng đại biến, đây rõ ràng là mất đi lý trí, dấu hiệu của việc biến thành thây ma.
Bọn họ từ khu an toàn đuổi theo đến đây, ăn không ngon ngủ không yên, thân tâm mệt mỏi, hoàn thành nhiệm vụ là trụ cột duy nhất trong lòng họ. Vất vả lắm mới hoàn thành được một nửa nhiệm vụ, chỉ còn thiếu đưa người hộ tống về khu an toàn, kết quả mục tiêu lại biến thành thây ma?
Tiểu đội trưởng chỉ cảm thấy trời sắp sập đến nơi.
"Tiểu đội trưởng, mau ra quyết định đi" Tô Hàm né tránh, rút vũ khí ra, chăm chú nhìn chằm chằm giáo sư Thôi.
"Tôi, tôi! Trước tiên đừng động vào bà ấy! Tiểu Tước mau liên lạc với đại đội trưởng bên kia, mẹ nó tình hình này phải làm sao đây!"
Tiểu Tước hét lên một tiếng "Ở đây tín hiệu không tốt!", nghiến răng bò ra khỏi hang động, định lên trên tìm tín hiệu.
Nhưng giáo sư Thôi trong vòng vài giây đã bò ra khỏi hồ nước, đuôi cá quấy mạnh, hất tung đất bẩn ẩm ướt. Tiểu đội trưởng lau mặt, lau sạch bùn đất bắn vào, hét lên: "Ra ngoài hết, ra ngoài hết đi!"
Không thể giết không thể đánh, phải đợi đại đội trưởng đến rồi mới đưa ra quyết định.
"Tô Hàm, cô cũng ra ngoài đi! Tôi sẽ ở lại chặn hậu!"
Mặc dù mục đích Tô Hàm đi chuyến này là giáo sư Thôi nhưng cô cũng biết trước sự chứng kiến của mọi người, cô không làm được gì cả, vì vậy gật đầu đồng ý.
Giáo sư Thôi thấy cô định đi, gào thét lao tới hung bạo hơn, tiểu đội trưởng không dám làm bà bị thương nhưng chỉ ngăn cản thì căn bản không ngăn được. "Giáo sư Thôi! Giáo sư tỉnh lại đi!"
Tiếng hét của anh ta chỉ khiến giáo sư Thôi đã biến thành thây ma trở nên hung dữ hơn, máu và thịt tươi khiến cơn thèm ăn của bà ta không ngừng tăng lên.
Người bà ta thích nhất là Tô Hàm sắp rời khỏi hang động, tiểu đội trưởng trước bữa tiệc thịnh soạn chỉ được coi là món ăn nhẹ, căn bản không khiến giáo sư Thôi thèm thuồng chút nào, bà ta hất tiểu đội trưởng đang cản trở ra, hai tay bò, đuôi chống xuống đất, tốc độ rất nhanh.
Tô Hàm đi được một nửa, thấy bà ta lao tới, trong lòng khẽ động, buông tay đang nắm chặt tảng đá, ôm lấy đầu giáo sư Thôi đang lao tới, kẹp đầu đối phương ở một góc không thể cắn vào mình, sau đó hai chân quấn lấy đuôi cá, mặc kệ móng tay sắc nhọn của giáo sư Thôi bấu vào cánh tay và eo mình, dùng Sức vặn eo—— Trong tiếng kinh hô của tiểu đội trưởng, hai người lăn xuống vách đá.
"Giáo sư Thôi! Tô Hàm!"
Tiếng hét của tiểu đội trưởng trên đỉnh đầu bị gió thổi tan, trở nên xa xăm hơn. Cơ thể Tô Hàm bắt đầu thay đổi ngay khi rơi xuống, cô tùy ý điều khiển vảy phủ lên cơ thể, bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể bằng sức mạnh. Họ lăn lộn, va đập vào vách núi, đâm vào cành cây, không biết lăn bao xa mới dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận