Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 152: A

Chương 152: AChương 152: A
Chương 152: A
Vào thời điểm này, những thứ mà Tô Hàm mang đến đã là quà rất tốt rồi, nhà nào cũng không nỡ lấy ra những món quà như vậy.
Ông ấy tự biết sức khỏe của mình, nếu mùa đông năm nay dưỡng tốt, sang xuân vẫn có thể xuống ruộng cấy lúa, nếu dưỡng không tốt, vậy thì chỉ có thể trở thành gánh nặng cho gia đình. Bây giờ không làm được việc nặng, dạy hai đứa trẻ học võ cũng không tệ, dù sao cũng là một khoản thu nhập, nếu không thì rảnh rỗi cũng chẳng làm gì.
Cứ như vậy, Tô Hàm dẫn theo Tô Thiên Bảo bắt đầu học võ ở chỗ chú Đông.
Sự anh dũng của chú Đông đêm đó không chỉ Tô Hàm nhìn thấy, có người nghĩ xa hơn, những kẻ xấu đó sau lần đó không quay lại nữa nhưng ai biết được khi nào chúng lại đánh tới? Vẫn nên luyện võ công, dù sao mùa đông cũng chẳng có việc gì ngoài đồng, vậy thì khổ luyện võ công thôi! Thế là cũng mang quà đến bái sư chú Đông, Tô Nguyên và Hạ Vĩ Thông cũng có mặt trong số đó.
Sau trận hỗn chiến lớn đó, có người càng sợ hãi thế giới bên ngoài, có người muốn theo đuổi sức mạnh lớn hơn, đó là bản tính của con người.
Có người đến bái sư học võ công, chú Đông rất vui mừng, thù lao là một chuyện, ông ấy càng vui mừng hơn vì sự tiến bộ của những người trẻ trong làng. Nhất thời vui mừng phấn khởi, trông ông ấy trẻ ra mấy tuổi.
Ông ấy đã dành rất nhiều tâm huyết để sắp xếp lại những ký ức về thời học võ của mình, tham khảo các bước và quá trình mà sư phụ đã dạy ông ấy khi đó, lập ra một bảng huấn luyện nghiêm ngặt cho các học trò, có thể nói từ lúc mở mắt ra là phải bắt đầu luyện tập. Có sự hướng dẫn chuyên nghiệp hơn, cộng với bản tính cân cù chịu khó của Tô Hàm, một mùa đông trôi qua, tiến triển rất nhanh, bây giờ nếu đối mặt với Vương Tuấn, cô đã tự tin đối đầu trực diện với anh ta, chứ không phải như đêm đó chỉ biết chạy trốn rồi lợi dụng ngón tay vàng để giết anh ta.
Tô Nguyên cũng vậy, đêm đó cô ấy đã lén chạy ra đầu làng giúp đỡ, lợi dụng thân hình nhỏ bé linh hoạt để tập kích đám đàn em của Hàn Hùng nhưng cũng bị thương không ít.
Bị thương rất đau đớn nhưng cảm giác bảo vệ được làng đã khiến cô ấy quên đi những đau đớn đó, chỉ là sau khi vê nhà, cô ấy phải chịu sự chỉ trích một chiều từ cha mẹ và anh trai, họ đều nói cô ấy ngốc, hồ đồ.
"Có người khác đi là đủ rồi, cần gì phải đi ra oai thế! Con có phải ngốc không!"
Sự chỉ trích của gia đình là một đả kích rất lớn đối với cô ấy. Cô ấy luôn cảm thấy mình có thể tự lập, có thể đóng góp một phân sức lực cho gia đình nhưng người nhà luôn coi cô ấy là trẻ con, không cho cô ấy tham gia bất cứ việc gì.
Cũng là người làng Tô Gia, lúc gặp chuyện thì người nhà lại rụt rè không dám ra mặt, cô ấy cảm thấy xấu hổ, cố gắng đóng góp để thay nhà mình cống hiến cho làng nhưng lại không được gia đình hiểu, điều này khiến cô ấy rất đau khổ.
Điều khiến cô ấy buồn hơn là, mẹ cô ấy sau khi biết chuyện cô ấy xen vào ủng hộ đánh nhau đêm đó đã chỉ trích cô ấy rất nặng nề, nói cô ấy nhiều chuyện, đánh nhau chết nhiều người như vậy, nếu người ta tức giận thì sẽ đánh tới tận cửa, nếu không phải trưởng làng gánh vác trách nhiệm thì bây giờ cô ấy cũng chẳng có ngày lành.
Mẹ cô ấy nói, may mà con trai trưởng làng đã chết, nếu không thì chuyện này còn chưa qua được.
Lời nói đó khiến Tô Nguyên rất khó chịu, cô ấy đã sớm biết cha mẹ mình ngu muội và bảo thủ, ngọn núi này đã trói buộc thể xác của họ, cũng trói buộc cả trái tim họ, cô ấy đã sớm từ bỏ việc nói lý lẽ với cha mẹ nhưng đôi khi vẫn bị tổn thương bởi những suy nghĩ ích kỷ đến tàn nhẫn của cha mẹ.
"Chị, chị nói xem họ còn quay lại không?” Tô Nguyên hỏi Tô Hàm.
"Chị cũng không biết, cuộc sống bên ngoài ngày càng khó khăn, gân đây làng có rất nhiêu người chạy nạn đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận