Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 455: D

Chương 455: DChương 455: D
Chương 455: D
Tô Hàm lại đâm con dao vào sâu thêm một chút, sợi xích rung lên, hai tay giáo sư Thôi siết chặt.
"Vì vậy, đừng chơi trò tình cảm với tôi nữa, hãy nói điều gì đó thực sự hữu ích.
"Tôi có thể gia nhập Thiên Dương, tôi có giá trị với Thiên Dương! Đừng xem thường những nỗ lực của tôi trong những năm qua, cho dù tôi có tàn phế, thì bộ não của tôi vẫn còn hoạt động, cô chắc hẳn đã biết chuyện em gái cô đưa những người cá thức tỉnh đến Bắc Kinh rồi chứ?
Toàn bộ, cô ta đã đưa toàn bộ người cá thức tỉnh đi, cho dù những người đó đều thức tỉnh dưới tay tôi, nhưng bọn họ lại tuyệt đối trung thành với em gái cô, chẳng lẽ cô không tò mò cô ta đã làm như thế nào sao?!" 'Không tò mò.'
Cơ mặt giáo sư Thôi co giật: “Cô không tò mò, chẳng lẽ giáo sư Đường cũng không tò mò sao?"
Tô Hàm cười lạnh: “Giáo sư Đường hiện tại không có ở đây, người bà cần thuyết phục là tôi, không phải giáo sư Đường ở cách xa ngàn dặm, càng không phải Tề tướng quân."
'... Cô, cô muốn biết chuyện của Tô Nguyên đúng không?”
Con dao dừng lại, giáo sư Thôi hít sâu một hơi, nói ngắn gọn về tình hình hiện tại của Tô Nguyên. Thấy Tô Hàm vẫn thản nhiên, không chút động lòng, bà ta nhíu mày: "Rốt cuộc cô muốn biết chuyện gì?"
"Lâm Thành xem Tô Nguyên như thần thánh mà tôn sùng, những bài hát dân gian đó là chủ ý của ai?"
"Khu an toàn Thiên Dương dù có nâng cao sức ảnh hưởng của tôi đến đâu, cũng chưa bao giờ đi chệch hướng, khoác lên cho tôi màu sắc thần thánh”
"Đó mới là điêu bình thường, Lâm Thành như vậy mới là không bình thường, nhưng lại thành công.'
Giáo sư Thôi cảm thấy vấn đề này quá kỳ lạ: "Là tôi.'
"Mục đích của bà là gì?"
"Mục đích?” Giáo sư Thôi cười: "Đương nhiên là có lợi cho tôi, Tô Nguyên càng thành công, thì càng đại diện cho thành tựu của tôi càng lớn, cô không cảm thấy thành tựu tự tay tạo ra thân thánh rất hấp dẫn sao?"
'Bà đúng là vì nghiên cứu mà không tiếc bản thân, bà là người cá đầu tiên thức tỉnh thành công đúng không? Bà có thể vì nghiên cứu mà một mình ra ngoài tìm kiếm khúc xương đó, tìm kiếm sự thật về cái chết của Vu Nương Nương, cũng có thể vì nghiên cứu mà tình nguyện hiến tặng tủy xương của mình, nghiên cứu trong lòng bà là số một.
Bà đã có được dữ liệu thí nghiệm tốt nhất, người phụ trách dự án là thây của bà, lẽ ra bà có thể tiếp tục tỏa sáng ở khu an toàn Bắc Kinh, đó mới là sân khấu của bà.
Tại sao bà lại đến Lâm Thành? Tại sao lại phải toan tính tạo thân bên ngoài phòng thí nghiệm, Trân Viên, bà đã thực sự tự hỏi lòng mình chưa? Bà thực sự không nhận ra rằng, bà đã phản bội ý định ban đầu của mình sao?"
Liên tiếp đặt câu hỏi, Tô Hàm cố ý mang theo uy hiếp của huyết mạch, thành công khiến đồng tử giáo sư Thôi run lên, hơi thở trở nên nặng nề. Đôi mắt bà ta đảo liên tục, miệng mấp máy, do dự nói ra mục đích và kế hoạch ban đầu khi quyết định rút lui vê Lâm Thành, nhưng nói mãi, bà ta lại không nói nên lời. Những kế hoạch tưởng chừng rất hợp lý vào thời điểm đó, giờ nghĩ lại hình như toàn là sơ hở.
Đúng vậy, giáo sư Thôi không khỏi nghĩ, tuy rằng vì lý do sức khỏe, bà ta chỉ có thể lui về tuyến sau trong phòng thí nghiệm, nhưng người phụ trách chung là thầy của bà ta, bà ta không làm được người đứng đầu, thì cũng có thể làm một trong những người đứng thứ hai.
Trên thực tế, trong phòng thí nghiệm, bà ta chính là người đứng thứ hai, thậm chí, bởi vì kế hoạch thức tỉnh người cá bắt đầu từ bà ta, nên trong cuộc họp nội bộ ban đầu, bản kế hoạch còn gọi bà ta là "Mẹ của người cá”.
Cách gọi đó là sự khẳng định cho việc bà ta đã hy sinh bản thân vì nghiên cứu, dốc hết tâm sức để đạt được tiến bộ cải tạo gen vượt thời đại.
Nếu lúc đó bà ta đồng ý với lời thuyết phục đó, thậm chí bà ta có thể trở thành một nét bút đậm nét trong lịch sử sau thảm họa - Mẹ của người cá thức tỉnh - câu nói đó sẽ là lời khái quát hay nhất, lời ca ngợi cao quý nhất cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận