Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 227:B

Chương 227:BChương 227:B
Chương 227: B
Chọn Tô Hàm, Tô Hồng Vũ cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Thật ra, trong làng không phải không có người khác có xe có thể đưa em trai em gái cậu một đoạn đường nhưng cậu so sánh đi so sánh lại, vẫn thấy chị Tô Hàm đáng tin cậy hơn. Cậu lấy thái độ nghiêm túc khi còn đi học ra để phân tích, trước hết là nhà chị Hàm chỉ có bốn người, nhét thêm em trai em gái cậu vào chắc không khó, Tiểu Bội bọn chúng đều gây gò nhỏ nhắn, chen chúc một chút chắc là được. Thực ra chú Đông cũng rất thích hợp nhưng nhà chú Đông đông người, trên xe chắc không còn nhiều chỗ trống.
Thứ hai, nhân phẩm của chị Hàm không có vấn đề gì lớn——ông nội nói, chỉ cần không trộm cắp lừa đảo thì nhân phẩm cũng không tệ. Từ khi mạt thế đến nay, trong làng có rất nhiều người trộm cắp lừa đảo, lúc ông nội còn sống, ngày nào cũng phải hòa giải mâu thuẫn của dân làng, xử lý đủ loại vấn đề nhưng người đi trà lạnh, ông nội vừa mất, đã có người nhắm vào cậu và em trai em gái, không có người lớn dựa dẫm, muốn chiếm lợi nhà cậu, ngay cả những người chú bác ruột thịt nhất, trong lòng cũng có tính toán, cậu đều biết hết.
Cậu liều mạng cũng phải để em trai em gái sống sót, chỉ sợ nỗ lực sai hướng, đưa lương thực rồi, mạng cậu cũng đưa luôn, kết quả là giữa đường người ta vứt bỏ Tiểu Bội bọn chúng, như vậy cậu chết cũng không nhắm mắt được!
Ánh mắt liều lĩnh của Tô Hồng Vũ khiến Tô Hàm rất cảm động, cô rất ngưỡng mộ những người như vậy, nỗ lực cầu sinh, biết thời biết thế, biết lấy hết tất cả những gì mình có để đổi lấy cơ hội. Nếu Tô Hồng Vũ đến chỉ nói đến tình nghĩa, cô chỉ đưa bọn họ xuống núi, sau khi tránh xa nguy hiểm của làng thì để bọn họ tự tìm đường sống, cô rất ích kỷ, sẽ không tùy tiện gánh vác sự an nguy của người khác.
"Được, lên xe đi, đến nhà cậu."
Đến nơi, Tô Hàm đón người lên, đưa xe cho Tô Vệ Quốc lái, chỉ để Tô Thiên Bảo ở lại: "Cha, cha đi ra đầu làng đợi con trước. Hồng Vũ, cậu cũng đi."
Tô Hồng Vũ gật đầu, đưa chìa khóa hâm ngâm cho cô, rồi cưỡi xe ba bánh đuổi theo. Cậu không biết tại sao chị Hàm và anh Thiên Bảo lại ở lại nhưng cậu sẽ không hỏi nhiều.
"Đứng canh đấy."
Tô Thiên Bảo gật đầu: "Yên tâm đi chị!
Nhà của trưởng làng vẫn còn khá nguyên vẹn, là một trong số ít những ngôi nhà trong làng không bị lợn thây ma phá hủy. Quả nhiên trong hâm ngầm còn rất nhiều thóc, Tô Hàm ước chừng còn hơn một vạn cân, ngoài thóc còn có các loại lương thực vật tư khác, nặng nhất phải kể đến hai vại dưa muối.
Sau khi chuyển hết đồ đi, Tô Hàm khóa cửa hầm ngầm rồi đi ra: "Đi thôi."
"Chị, em thấy cứ một lúc lại rung, vừa rồi lại rung nữa, giống như quái vật trong phim truyền hình chui ra khỏi đất vậy, chị nói xem có phải có quái vật lớn chui ra khỏi đất không?"
"Rất có thể.' Đến lúc này, Tô Hàm đã có thể xác định rằng thảm họa mà lời giới thiệu tiểu thuyết nói đến đã xảy ra rồi, trên núi có thể xuất hiện những thứ không thể tưởng tượng nổi, người dân làng Tô Gia phải rời đi để chạy trốn.
"Trời tối quá, hôm nay trời tối nhanh quá, thêm một lúc nữa là không nhìn rõ đường rồi." Tô Thiên Bảo đột nhiên kêu lên một tiếng. Một bóng trắng vụt qua trước mắt cậu, nhảy tót vào lòng Tô Hàm.
Tô Hàm ôm lấy con cáo trắng, có chút vui mừng: "Tao biết là mày không sao mà, mày chạy đi đâu vậy?”
Con cáo trắng ánh mắt lo lắng, nhìn vê phía ngọn núi rồi lại nhìn cô, thúc giục cô mau đi.
"Tao biết, sắp đi rồi, đợi bạn tao đến là đi ngay.'
Chưa đến đầu làng bao lâu, Tô Hàm đã thấy hai chiếc xe quen thuộc của anh Từ tiến đến, anh Từ dừng xe, nói chuyện với Tô Hàm qua cửa sổ xe: "Xe tôi đi trước nhé, nếu không may gặp phải thây ma vây quanh thì xe tôi còn có thể đâm vỡ chúng, tôi để Tần Việt lái ở phía sau, lý do cũng vậy, xe cô ở giữa.
"Được.' Tô Hàm lên xe, nói với con cáo trắng: "Lên chỗ em trai tao đi, tao lái xe không tiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận