Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 223:B

Chương 223:BChương 223:B
Chương 223: B
Ngôi nhà bị lũ lợn thây ma đạp đổ nhưng không phải tất cả các bức tường đều bị nghiên thành vụn, có những bức tường đổ sập nguyên một mặt, có bức vẫn còn to bằng mấy mét vuông, ngôi nhà mới sửa chưa đến mười năm đều dùng vật liệu tốt, Tô Hàm ôm ý định tích trữ đồ đạc để dùng sau này nên đã thu hết những bức tường nguyên khối đó lại. Tô Vệ Quốc thấy vậy, cũng nhặt những viên gạch và xà nhà còn nguyên vẹn ra để Tô Hàm cất đi, nói sau này xây nhà sẽ dùng đến.
Không ngờ bây giờ đã dùng đến rồi.
"Líu ríu!" Lũ chim biến dị mổ mạnh vào, có con trực tiếp mổ gãy cả mỏ.
Tô Hàm trèo xuống thang, nói: "Đừng lo, chúng không vào được đâu. Lúc nãy mở cửa hầm con có liếc mắt nhìn, quả nhiên là chim, có chim khách, quạ, chim sẻ nhưng chúng đều biến dị rồi, người có mùi hôi, mắt đỏ ngầu."
"Xem ra đúng là không thể ở đây được nữa rồi, bên ngoài có thây ma, động vật trong núi, chim chóc cũng có vấn đề rồi, ôi!" Tô Vệ Quốc thở dài nặng nề, bất lực ngồi phịch xuống đất.
Vương Nguyệt Nga kéo Tô Thiên Bảo ngồi xuống, vừa lau mồ hôi vừa nói: "May mà trong làng chúng ta cũng không có mấy con vật, trước đó đều giết hết rồi, không thì không biết có biến thành quái vật không. Lão Trịnh nuôi nhiều lớn như vậy, nếu cũng biến thành quái vật thì cả nhà họ đều bị hại, nghĩ thôi cũng thấy sợ."
Tô Hàm cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, nghe vậy, nói: "Con thấy giữa những chuyện này có liên quan, gia câm trong làng đột nhiên không còn sức sống, không ăn uống gì, gà vịt lợn đều như vậy, vừa giết chúng xong không lâu thì trên núi lại xuất hiện sói thây ma, thỏ thây ma, hôm qua là lợn thây ma, hôm nay đến cả chim thây ma cũng có rồi —— Đúng rồi, sói thây ma và lợn thây ma đều đã rời khỏi làng, những con chim này có phải cũng sẽ nhanh chóng rời đi không?”
"Thật không?" Mắt Tô Thiên Bảo sáng lên.
"Cứ chờ xem, mọi người đói chưa?”
Xem thời gian, đã hơn năm giờ chiều, cũng đến giờ ăn tối rồi.
"Tối nay ăn ngon một chút nhé." Tô Hàm lấy ra một bộ bàn ghế trước, sau đó lấy ra cơm nóng, cá chua, trứng xào cà chua, thịt viên chiên giòn và măng trộn, cùng với tráng miệng là bưởi.
"Oal Bưởi!" Tô Thiên Bảo kinh ngạc: "Chị, sao chị lại có bưởi, bây giờ không phải là mùa bưởi mà."
"Đúng vậy, bưởi ở đây của chúng ta còn chưa đến lúc chín mà, sau núi có cây bưởi dại, mùa thu năm ngoái nóng quá, bưởi ngọt hơn mọi năm, ôi nếu không phải những cây bưởi dại đó chuyển về nhà trồng thì bưởi lại chua lại chát, nhất định tôi sẽ đào một cây về trông trong sân.' Tô Vệ Quốc đưa tay sờ nắn, đưa ra kết luận: "Bưởi vừa chín tới!"
"Thật không vậy, để tôi xem." Vương Nguyệt Nga cũng cầm lấy ấn ấn, vô cùng kinh ngạc.
"Bưởi này chính là được con thu vào từ mua thu năm ngoái, được rồi chúng ta ăn cơm thôi, ăn cơm xong mẹ bổ bưởi ra, chúng ta cùng ăn."
Đồ ăn thơm phức bày ra, bụng bắt đầu kêu ùng ục, cho dù bên ngoài vẫn còn những con chim thây ma đáng ghét đang cắn xé, ngửi thấy mùi thơm này, tâm trạng của mọi người được an ủi rất nhiều, Tô Vệ Quốc thâm nghĩ: Hình như cũng không có gì đáng sợ lắm.
"Cha mẹ, Thiên Bảo, mọi người mau ăn đi, ăn no rôi ngủ một giấc, đợi chim thây ma đi rồi chúng ta sẽ xuống núi." Tô Hàm gắp cho Tô Vệ Quốc một miếng thịt viên chiên giòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận