Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 243: B

Chương 243: BChương 243: B
Chương 243: B
Cô nhảy xuống: "Vậy thì bây giờ đi tìm xăng, tìm xong thì đi luôn!"
Nhân lúc nghỉ ngơi này, nhà Tô Hàm ăn tối sớm. Vương Nguyệt Nga nói: 'Ăn sớm đi, không cần đợi trời tối mới bật đèn nấu cơm, tiết kiệm điện."
Có lý, vậy thì ăn cơm trước đi. Vương Nguyệt Nga bắt đầu nấu cơm, định nấu một nồi thật đầy, ăn không hết thì cất lại bữa sau ăn tiếp. Tô Vệ Quốc xoa xoa tay, nhìn hai bên rừng mà động lòng: "Tôi đi tè tiện thể chặt củi, Thiên Bảo, con ở trên tiếp ứng cho cha, cha chặt xong sẽ ném lên cho con."
"Cha, củi đủ dùng rồi."
"Đứa ngốc này, nếu đoạn đường phía sau không có cây thích hợp thì sao, con định ăn cơm không à? Đừng ỷ lại vào chị con, chị con cất là để phòng trường hợp khẩn cấp, ăn hết rồi cũng phải làm lại, làm lại thì phải dùng củi, cũng không biết khu an toàn Thiên Dương có núi để chặt củi không, ở đó đông người như vậy, cho dù có củi thì chắc chắn cũng có rất nhiều người tranh giành, bây giờ chúng ta có rừng lớn ngay trước mắt, chặt bao nhiêu cũng được chẳng ai tranh giành, mau nghe lời đi!"
"Chú Vệ Quốc, ôi chờ cháu với, cháu cũng đi!" Anh Từ vội đuổi theo.
Mọi người đều có việc để làm, Tô Hàm bắt đầu kiểm tra những chiếc xe bỏ hoang xung quanh.
Không có một con thây ma nào, chỉ có những xác thây ma thối rữa đầy giòi.
"Ôi chao, ở đây nhiều xác thây ma quát Thối chết đi được!" Tô Vệ Quốc hét lớn: "Các người đi tè thì cẩn thận một chút, đừng giãm lên xác chết!"
Tô Hàm thu hồi tâm mắt tiếp tục kiểm tra, Bạch Đông theo cô nhảy xuống, cô kiểm tra thì nó ngồi xổm trên nóc xe. Đột nhiên tai nó động đậy, vụt một cái lao ra ngoài.
"Bạch Đông!" Cô hét lên một tiếng rồi đuổi theo.
Bạch Đông lao vào khu rừng bên kia, trong rừng cành lá rung chuyển dữ dội, phát ra tiếng xào xạc, Tô Hàm còn nghe thấy tiếng vỗ cánh xen lẫn trong đó.
Mặt cô hơi biến sắc nhưng ngay sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, chắc không phải chim thây ma, nếu là chim thây ma thì Bạch Đông sẽ không lao vào, mấy ngày bị chim thây ma vây hãm có thể thấy nó không ăn chim thây ma, còn rất ghét.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Bạch Đông đã lao ra khỏi rừng nhảy xuống đất, trong miệng cắn một con thỏ đang giãy giụa. Cô lập tức bật cười: "Con thỏ này béo phết, mày muốn ăn sống hay muốn tao nấu chín cho mày?”
Bạch Đông nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đi tới đặt con thỏ dưới chân Tô Hàm. Con thỏ lật người định chạy thì bị Bạch Đông giãm một chân, cúi đầu cắn vào cổ, một phát cắn chết luôn.
Thấy con thỏ, mắt Vương Nguyệt Nga sáng lên: "Nướng thỏ thì cha con giỏi lắm! Mẹ gọi ông ấy về-"
"Mẹ, đây là Bạch Đông tự bắt được, là bữa tối của nó, con làm là được rồi."
"Ồ”" Vương Nguyệt Nga vô cùng thất vọng, nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái: "Thỏ tươi thế này, hay là con thương lượng với nó xem, nhà mình lấy thịt lợn muối đổi một nửa con thỏ được không? Cáo ăn được thịt lợn muối không, không bị ngộ độc chứ?”
Tô Hàm bật cười: "Chắc chắn không bị ngộ độc, chúng ta đều ăn được, chỉ sợ động vật không tiêu hóa được, động vật không ăn được nhiều đồ có gia vị."
"Có gì đâu, trước kia Đại Hoàng nhà mình cũng ăn cơm thừa canh cặn mà lớn, còn rất khoẻ mạnh."
Tô Hàm không cười nữa, cúi đầu nhìn Bạch Đông đang nằm bên cạnh: "Không giống nhau."
"Có gì không giống, không phải đều là súc vật sao, nuôi đại khái là được rồi."
Tô Hàm không tranh luận với Vương Nguyệt Nga, cô không thay đổi được suy nghĩ đã ăn sâu vào tiêm thức của đối phương, chỉ cần cô hiểu là được. Đại Hoàng cô không bảo vệ được, con cáo này thì chắc chắn được, Bạch Đông còn không giống Đại Hoàng, nó thông minh như vậy, người khác chắc chắn không bắt được nó.
Nếu không phải thấy nó không phải là con cáo bình thường, Tô Hàm còn không dám để nó ở bên cạnh mình, nếu mà có tình cảm rồi, hôm sau Bạch Đông lại bị phơi thành thịt khô, cô chắc chắn chịu không nổi. Cô nhổ lông thỏ, làm sạch, xiên vào một cái que rồi đặt lên lửa nướng. Đợi cơm chín thì thỏ cũng chín, không thêm gia vị, mùi thơm nguyên bản lan tỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận