Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 62:

Chương 62:Chương 62:
Chương 62:
Tô Hàm quay đầu lại: "Sao thế?"
"Chị, lát nữa em muốn lên núi đào măng, chị có muốn đi cùng không?"
Đào măng? Khẩu vị của hai chị em vẫn có điểm tương đồng, cả hai đều thích ăn măng, thích nhất là uống canh vịt già hâm măng, hồi nhỏ hai chị em thường lén rủ nhau lên núi đào măng. Mùa này đương nhiên cũng có măng, không tươi non bằng măng mùa xuân và măng mùa đông nhưng hương vị cũng không tệ, chỉ là đào hơi khó, phải đào rất sâu mới thấy.
"Được." Tô Hàm gật đầu, cô cũng muốn đào một ít măng cất vào không gian, dù sao cũng là măng quê nhà, có một chút tình cảm, luôn cảm thấy ngon miệng hơn măng ở nơi khác.
Người già ra tay, rất nhanh đã giết xong một con lợn, lập tức bị mọi người tranh nhau mua hết, đến lượt hai mẹ con Tô Hàm thì đã là con lợn thứ sáu. Vương Nguyệt Nga thốt lên một cách khoa trương: "Nhà các anh chắc chuồng lợn trống hết rồi nhỉ?!"
"Ôi! Còn một số lợn con, nuôi được thì nuôi, nuôi không được thì cũng chẳng còn cách nào, nhà không đủ thức ăn rồi."
Vương Nguyệt Nga lựa chọn: "Không phải lợn chết chứ?”
"Chị dâu, lợn ở đây con nào không phải lợn chết? Lợn sống thì chị cũng không mua đâu!" Lão Trịnh cười mị mị nói: "Những con chết rồi, tôi đã đào hố chôn hết rồi, tôi nào dám bán? Tôi còn không dám ăn!"
Dân làng Tô Gia không phải ai cũng họ Tô, chỉ có thể nói họ Tô là đông nhất, còn có một số dân làng họ khác, nghe nói tổ tiên là từ phương Bắc chạy nạn đến, nhà Hạ Vĩ Thông cũng vậy. Nhà lão Trịnh ba đời nuôi lợn, quy mô rất lớn, gia đình rất giàu có nhưng tính tình hòa nhã, thường thu mua những nông sản mà dân làng bán không được để nuôi lợn, danh tiếng trong làng rất tốt.
Nói đùa vài câu, Vương Nguyệt Nga liên định phần mình muốn, lấy một cái giò trước, một miếng thịt ba chỉ, rồi thái thêm một ít gan lợn. Bình thường bốn mươi cân gạo mang đi bán, giá thu mua thóc ở địa phương những năm gần đây đều trên một đồng, tiền bán bốn mươi cân gạo rồi mang đi mua thịt lợn, căn bản không mua được nhiều như vậy. Nhưng bây giờ thời thế khác rồi sao? Người ta có thể không ăn thịt lợn nhưng không thể không ăn cơm.
"Đi thôi" Vương Nguyệt Nga gọi Tô Hàm, Tô Hàm bảo bà đợi một chút, cô cũng muốn đổi.
"Tôi có rượu trắng, chú Trịnh đổi không?”
Nghe thấy rượu trắng, mắt lão Trịnh sáng lên. Ông không thích gì, chỉ thích uống rượu! Chê rượu gạo không ngon, ông thích nhất vẫn là rượu trắng, rượu trắng trong nhà đã uống hết từ lâu, bây giờ vừa nghe thấy rượu trắng thì không nhịn được chảy nước miếng.
"Tiểu Hàm, cháu có bao nhiêu?"
"Năm bình, tôi mang từ thành phố về, rất khó kiếm đấy."
"Bao nhiêu độ?”
“Hình như hơn 53 độ."
Lão Trịnh cười rất vui: "Tốt lắm! 53 độ đủ mạnh! Năm bình đều cho tôi, tôi cho cháu nửa con lợn!"
Tô Hàm lắc đầu: "Chú, bây giờ bên ngoài không an toàn, mọi người chạy nạn cũng không mang theo rượu, cháu dám nói bây giờ ngoài cháu ra, không ai có thể cho chú nhiều rượu trắng như vậy, chú uống tiết kiệm một chút, có lẽ trước khi đại nạn kết thúc mỗi ngày đều có thể nhấp một ngụm. Lão Trịnh chẳng phải đang ôm suy nghĩ này sao? Cuộc sống khó khăn, ông càng muốn uống rượu, nếu không sẽ càng buồn phiền.
"Bây giờ tiên cũng không dùng được nữa rồi, nếu lúc tiền còn dùng được thì rượu của cháu cũng không phải hàng rẻ, cháu lấy một bình cho chú xem nhé." Nói rồi cô lấy một bình trong ba lô ra.
Nhìn một cái, lão Trịnh càng ngứa ngáy trong lòng, loại rượu này là rượu nổi tiếng, bình thường ông không nỡ mua về uống.
"Năm bình đều giống nhau sao?”
"Ba bình giống nhau, hai bình còn lại là một nhãn hiệu khác.' Tô Hàm cũng không hiểu, đọc tên một lần, thấy mắt lão Trịnh sáng lên thì biết, nhấn hiệu đó cũng là rượu ngon.
"Được, vậy giết con tiếp theo thì đều cho cháu.'
"Không cần, chú cho cháu cả con đi, cháu về nhà tự giết." Máu lợn bây giờ cũng là thứ tốt khó kiếm, Tô Hàm quyết định về nhà lấy một cái chậu để đựng máu lợn.
Nguyệt Nga ở bên cạnh há hốc mồm, Tô Hàm đã thương lượng xong với lão Trịnh, ông bảo cháu trai cháu gái đưa lợn đến cho Tô Hàm, sau đó lấy rượu về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận