Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 238: B

Chương 238: BChương 238: B
Chương 238: B
Lời an ủi dịu dàng như vậy khiến mắt Tô Hông Vũ ươn ướt, cậu muốn nói rằng mình không còn là trẻ con nữa, chị không cần dỗ dành mình như dỗ trẻ con nhưng cậu nhìn vào ánh mắt dịu dàng của chị Từ, chỉ nghẹn ngào gật đầu: "Vâng, em biết, cảm ơn chị."
Chị Từ cười rất to: "Gọi là dì chứt"
"Chị trông chỉ hơn hai mươi tuổi, em đã mười bảy tuổi rồi, tuổi của chị không thể sinh ra đứa con trai lớn như em được."
Chị Từ cười không ngậm được miệng: "Em nhìn chuẩn thật, chị đúng là mới hai mươi chín tuổi, lúc em chào đời chị mới mười hai tuổi."
Không khí trong xe trở nên vui vẻ.
Anh Từ ngồi ghế lái phía trước cười hỏi: "Hồng Vũ phải không, sao em lại ở cùng với cô Tô, cô ấy còn giúp em chăm sóc em trai em gái, ôi chao anh không có ý nói cô ấy là người máu lạnh vô tình, mà em cũng biết đấy, bây giờ thời thế khó khăn lắm, người nhà còn không lo nổi, các em cũng không phải họ hàng gì.
Anh Từ cũng biết thân thế của Tô Hàm, dù sao cũng ở trong làng lâu như vậy rồi. Tô Hàm ngay cả với cha mẹ ruột cũng rất lạnh nhạt, sao đột nhiên lại phát thiện tâm nhận nuôi bốn đứa trẻ?
"Em đã đưa hết lương thực trong nhà cho chị Hàm rồi nhưng xe của chị Hàm không lớn nên không thể mang hết đi được, em không muốn chiếm tiện nghi của chị Hàm nên bán mình cho chị Hàm luôn." Tô Hồng Vũ ưỡn thẳng lưng:
"Chị Hàm đã đồng ý sẽ đưa em trai em gái em đến khu an toàn, sau này em sẽ nghe lời chị Hàm, chị ấy là đại ca của em, em là tiểu đệ của chị ấy!"
Anh Từ lập tức hiểu ra, Tô Hàm có năng lực đặc biệt, xem ra là đã thu hết lương thực nhà Tô Hồng Vũ.
"Thảo nào, cô Tô có năng lực, sau này em cứ đi theo cô ấy là không sai, anh nói cho em biết này-"
Bộ đàm sáng lên, chị Từ vội nói: 'Ông xã, anh đừng nói nữa, có người nói chuyện qua bộ đàm."
"Xoẹt xoẹt... Anh Từ, Tần Việt, chú Đông, tôi là Thiên Bảo, tôi dùng ống nhòm thấy có chim thây ma đến rồi! Chị tôi bảo đi về phía trước tìm nhà cao tầng, chúng ta trốn vào đó!"
Anh Từ giật mình, Tô Hồng Vũ vội thò đầu ra nhìn về phía sau xe, quả nhiên thấy xa xa có một đám mây đen. Đám mây đen kia là chim thây ma sao?
"Tĩnh Nghiên, trả lời cô Tô là anh đã nghe thấy."
"Vâng vâng! Đã nhận được, Từ Thiên Hòa đã nhận được, sẽ ởi tìm nhà cao tầng trốn ngay." Tiếng của Tần Việt cũng truyền đến: "Tần Việt cũng đã nhận được, sẽ tăng tốc ngay."
Thông báo xong, Tô Thiên Bảo lo lắng: "Sao lại có chim thây ma, chúng không phải đã bay đi rồi sao?"
Tô Hàm bình tính đạp ga: Không nhất thiết là đàn ở trên núi của chúng ta, may mà Bạch Đông cảnh báo trước, nếu không thì muộn mất" Con cáo trắng vừa nãy nằm trên người Tô Thiên Bảo đột nhiên kêu về phía bên ngoài, Tô Hàm bảo Tô Thiên Bảo ra quan sát, lúc này mới nhìn thấy đàn chim thây ma ở xa xa."Thiên Bảo, sau này cứ cách một lúc lại quan sát xung quanh một lân, biết chưa?”
"Biết rồi chị- Em sẽ thông báo cho những người khác trong làng! Cậu hướng về phía cửa sổ bên phải hét lớn, vợ chồng Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga cũng dùng giọng lớn nhất thông báo cho những người khác biết nguy hiểm sắp đến.
"Chị Hàm, bên kia có tòa nhài" Tô Hiểu Bội hét lớn.
"Chị thấy rồi, ngồi cho vững!" Tô Hàm đạp ga hết cỡ.
Anh Từ cũng nhìn thấy khu dân cư đó, vội đánh tay lái rẽ, rẽ về phía ngã tư phía trước.
Chú Đông nhận được tin tức lập tức lấy ống nhòm ra nhìn về phía sau, vừa nhìn đã kinh ngạc, ông lại câm lấy bộ đàm nhưng nhớ ra Tô Hàm chỉ tặng cho làng ba bộ đàm và một ống nhòm, trong đó một bộ ở chỗ Hồng Vũ, một bộ ở chỗ một dân làng khác đang trực, người đó từ khi chạy khỏi làng vẫn chưa quay lại.
Hơn nữa đây là trên đường, không phải làng Tô Gia, ông không có loa phát thanh để có thể thông báo cho toàn thể dân làng ngay được.
Không còn cách nào khác, ông đành phải hét lớn như Tô Vệ Quốc và những người khác: "Có chim thây ma! Chim thây mail Chạy nhanh lên! Truyền về phía sau, truyên về phía saul"
Bạn cần đăng nhập để bình luận