Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 413:CŒ

Chương 413:CŒChương 413:CŒ
Chương 413: C
“Cô Tô, mau đi giày vào! Họ đang đợi cô ở dưới lầu!"
Tô Hàm đi xuống lầu, nhìn thấy một nhóm người mặc quân phục đang đứng đợi cô ở phòng khách, người dẫn đầu là thuộc hạ quen mặt của Tề tướng quân.
“Cô Tô, mời cô đi cùng chúng tôi.'
"Được.
Trên đường đi, tất cả mọi người trên xe đều im lặng, Tô Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên thứ ánh sáng vàng úa, phía xa chân trời lóe lên những tia sáng trắng uốn lượn.
"Âm ầm!" Sấm chớp đùng đoàng.
Khi họ đến biệt thự trên sườn núi nơi Tê tướng quân ở, mưa lớn cuối cùng cũng trút xuống, Tô Hàn được hộ tống dày đặc tiến vào biệt thự. Lính mang đạn thật được bố trí trong ngoài biệt thự, cho đến khi cô bước lên tầng ba, ngoài hành lang không có ai, cô đẩy cửa phòng ngủ của Tề tướng quân ra, một mùi máu tanh xông thẳng vào mặt.e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Bác sĩ và y tá xa lạ quay đầu nhìn cô, rồi theo tiếng gọi yếu ớt của Tề tướng quân mà lui ra ngoài.
“Tít tít tít -
Máy theo dõi phát ra âm thanh đáng lo ngại, Tô Hàm bước tới, nhìn thấy Tê tướng quân đang thoi thóp.
Vào một đêm hè bình thường không chút báo trước, Tề tướng quân bất ngờ bị chính người bảo mẫu chăm sóc nhiều năm tấn công, một nhát dao chí mạng, nguy hiểm đến tính mạng.
Viên phó quan trâm giọng thuật lại ngắn gọn tình hình của Tê tướng quân, sau đó lui ra cửa đứng.
Dòng chảy ngầm ẩn sâu dưới đáy nước, hôm nay cuối cùng cũng vung lên lưỡi dao sắc bén, phơi bày vết thương trước mặt Tô Hàm. Cô luôn biết rằng, nội bộ cấp cao của khu an toàn Thiên Dương không hề yên ổn, thế lực giằng co, kìm chế lẫn nhau, cô cảm thấy đó cũng không phải là chuyện xấu. Tề tướng quân là một người lãnh đạo có thủ đoạn và thực lực, Tô Hàm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ông đột ngột thất bại, kết thúc bằng cái chất.
"Khu khụ, ngồi, ngồi đi."
Gương mặt luôn tràn đầy năng lượng của Tê tướng quân lúc này xám ngoét, môi trắng bệch nứt nẻ, giọng nói phát ra từ lồng ngực, khàn đặc như tiếng sỏi.
Tô Hàm biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, sau khi ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi miếng gạc trên ngực Tề tướng quân.
"Ông tìm tôi đến đây là muốn nói gì với tôi.'
Cô không hỏi tình hình của Tề tướng quân ra sao, cô ngửi thấy mùi hôi thối của cái chết, nghe thấy nhịp tim yếu ớt đứt quãng của ông ấy.
Tô Hàm cảm nhận rõ ràng, Tê tướng quân không còn sống được bao lâu nữa.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mặc dù cô đã tự nhủ từ lâu là không được phó thác cuộc đời mình cho bất kỳ ai, nhưng cô đã lập kế hoạch dài hạn, với Tê tướng quân là đối tác hợp tác trong tương lai, kế hoạch mới thực hiện được vài năm đã phải dừng lại đột ngột, cô không khỏi hoang mang.
Thế sự vô thường, cô lại một lần nữa nhận ra điều này.
"Khụ khụ khụ." Tê tướng quân yếu ớt nói: "Tôi đã sắp xếp rất nhiều việc, rất nhiều việc, chỉ còn lại mình cô, Tô Hàm, cô hãy mở ngăn kéo đầu giường của tôi ra.
Tô Hàm làm theo, nhìn thấy bên trong có một túi hồ sơ.
"Mở, mở ra đi, đó là cho cô, đáng lẽ thứ Hai tuân sau mới công bố."
Mở ra, Tô Hàm phát hiện đây là giấy chứng nhận phong hàm Thiếu tá cho cô, cùng với một huy hiệu.
Đây là phần thưởng cho một năm qua cô nỗ lực làm nhiệm vụ, thành tích không một sai sót, mặc dù Tô Hàm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy giấy chứng nhận vẫn không khỏi có chút xúc động.
Cô phải cảm ơn Tề tướng quân, quân công là thật không thể giả được, nhưng với tuổi tác và tư cách của cô, có thể nhanh chóng hái được huy Chương này, không thể thiếu sự giúp đỡ của Tề tướng quân.
Đối diện với lời cảm ơn của Tô Hàm, khuôn mặt tái nhợt của Từ tướng quân hiện lên một nụ cười mờ nhạt, ông bảo Tô Hàm tiếp tục ngồi xuống, nói vài lời động viên.
"Tiểu Hàm à, sau này, sự an toàn của khu an toàn Thiên Dương cô hãy tiếp tục bận tâm, tôi biết cô là người có chính kiến riêng, cô cũng có trách nhiệm, sau này... Thiên Dương sẽ không bạc đãi cô. Cô hãy bảo vệ Thiên Dương nhiều hơn, nơi đây cũng là quê hương của cô rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận