Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 278:B

Chương 278:BChương 278:B
Chương 278: B
Trên đường đi, bọn họ không bị chặn lại kiểm tra nữa, thuận lợi về đến nhà rồi bắt đầu cách ly.
"Bên kia có năm chiếc xe lớn đến, rất nhiều quân nhân mặc quân phục nữa, chị, đó có phải là nhân viên cảnh vệ mà phát thanh nói không?”
"Ừ, lúc chị vào đã tiện đường đi đăng ký rồi, bây giờ chị bắt đầu cách ly." Tô Hàm cười xoa đầu cậu.
Dân chúng vì lệnh cấm khẩn cấp mà hoảng loạn, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí bất an. Tô Hàm ở nhà tập thể dục rèn luyện thân thể, đột nhiên nghe thấy tiếng súng ở không xa, cô còn chưa kịp mở miệng, Tô Thiên Bảo đã lập tức mở cửa ra ngoài dò hỏi.
"Vào nhà đi, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài xem náo nhiệt. Vừa lúc có một đội tuân tra đi ngang qua trước cửa, nghiêm khắc bảo Tô Thiên Bảo về nhà. Tô Thiên Bảo sợ bọn họ, lập tức vào nhà, người kia lại nói: "Đóng cửa khóa chặt, chú ý an toàn."
Một người khác nhắc một câu: "Theo danh sách thì nhà này có một người đang cách ly.'
Đội trưởng gật đầu: "Đánh dấu một chút. Người nhà cậu bây giờ tình hình thế nào?”
Nhìn bọn họ dùng sơn vẽ một vòng tròn nhỏ trên cửa, Tô Thiên Bảo không dám ngăn cản, nhỏ giọng nói: "Chị tôi khỏe lắm, không có vấn đề gì cả."
"Được, nếu có vấn đề gì thì tìm chúng tôi."
Đội tuần tra tiếp tục kiểm tra, rất nhanh đã đến nhà anh Từ, Tô Hàm đứng ở cửa xem động tĩnh. Cô biết hôm nay tình hình của anh Từ lại càng tệ hơn, một tiếng trước thậm chí đã hôn mê bất tỉnh, chị Từ không nỡ đưa anh Từ đến tòa nhà kiểm soát dịch bệnh cách ly nhưng anh Từ lại cố gắng nói ra yêu cầu của mình.
Anh ấy muốn đi.
Anh ấy không thể, cũng không dám ở lại nhà nữa. Nếu anh ấy biến thành thây ma, một là không muốn làm hại người thân bạn bè, hai là không muốn dọa vợ con, càng không muốn bị chính tay họ giết chết. Anh ấy biết, điêu đó đối với người thân bạn bè sẽ là một cơn ác mộng khó quên cả đời.
Anh ấy thà chết ở tòa nhà kiểm soát dịch bệnh, chết trong tay người lạ.
Sau một hồi trò chuyện đơn giản, anh Từ được đội tuân tra dìu ra ngoài, đội tuân tra dùng bộ đàm yêu cầu điều xe, rất nhanh đã có một chiếc xe đến đón anh Từ. Anh Từ lưu luyến nhìn vợ con, bạn bè, miệng run run: “Tôi đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe." Người cuối cùng anh ấy nhìn, là Tô Hàm. Tô Hàm gật đầu với anh ấy, anh ấy nở một nụ cười cứng ngắc, nhắm đôi mắt đã hoàn toàn không giống con người nữa lại.
Chị Từ và Tiểu Chân khóc ầm ï, trong lòng Khâu Gia Đồng cũng vô cùng đau xót.
Một lúc sau, Tô Nguyên đến.
"Nghe nói anh Từ bị đưa đi rồi, chị... Chị nói xem em có nên đưa cha đi không?”
Tô Hàm không ngẩng đầu, đang vá quân áo dưới đèn: "Tùy em." Không hề che giấu việc cô không quan tâm đến tình hình của Tô Vệ Quân, không có hứng thú.
"..." Tô Nguyên tâm trạng nặng nề, nỗi buồn và sự bất lực luôn tràn ngập trong lòng cô ấy, cô ấy há miệng muốn nói gì đó nhưng cô ấy biết chị gái không muốn nghe lời cô ấy nói.
Tổn thương đã xảy ra, không ai có thể phớt lờ sự tồn tại của nó.
Cô ấy muốn chị gái nhìn vào tình cảnh thảm hại hiện tại của cha, thương hại ông ấy nhưng cô ấy không thể nói ra lời này. Bản thân chị gái cũng có nguy cơ biến thành thây ma, lệnh cấm cách ly của khu an toàn hôm nay khiến nhiều người trong nháy mắt như rơi vào địa ngục.
Cô ấy miễn cưỡng cười: "Vậy, chị tự chú ý sức khỏe, hôm khác em sẽ đến thăm chị."
Tô Hàm ngẩng đầu, cười nhạt: "Em bận việc của em đi, chị ở đây tự lo được.
Tô Nguyên thất vọng rời đi, Tô Hàm cắn đứt chỉ, gấp gọn quân áo đã vá xong rồi cất đi.
Trong thời gian cách ly, số người biến thành thây ma trong khu an toàn ngày càng nhiều, trong số những người đã biến thành thây ma, có người giống như anh Từ, tình hình xấu đi nhanh chóng, cũng có người vẫn giữ nguyên như vậy, vẫn giữ được lý trí.
Trong đó có Tô Hàm.
Cô là vào trưa ngày thứ tư cách ly thì mắt chuyển sang màu đỏ, tối hôm đó, vân đen đầu tiên xuất hiện trên cổ tay cô. Khi nhìn thấy nó, tâm trạng cô rất bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận