Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 415:CŒ

Chương 415:CŒChương 415:CŒ
Chương 415: C
Chẳng lẽ là người của phe Tề tướng quân giấu giếm tin ông ấy đã chết?
Không chỉ riêng cô nghĩ như vậy, những người nhà họ Vương kia cũng nghĩ như vậy, vì vậy thủ đoạn càng thêm quyết liệt, nhất định phải ép Tề tướng quân "xuất hiện để ổn định lòng dân.
Bên phía Bắc Kinh cũng đã có động thái phái đến một đội quân ngàn người. Bên khu an toàn Thiên Dương không cho vào, đội quân liên đóng trại ngay trước cổng.
"Người Bắc Kinh đến làm gì, muốn làm cây đũa khuấy phân sao?" Tô Thiên Bảo đến Mẫu Đơn Viên thăm cha mẹ và chị gái, vừa vắt chéo chân ăn bánh ngọt, vừa tranh thủ mắng thâm đội quân Bắc Kinh đến với ý đồ xấu, chắc chắn đang giấu dao găm trong nụ cười. "Ngồi cho ra ngồi!" Tô Vệ Quốc gõ vào chân cậu: "Trông chẳng ra cái gì, ăn cho cẩn thận, vụn bánh rơi hết xuống đất rồi!"
Tiểu Chân liên gọi chú Thiên Bảo: "Nhìn cháu này, phải ăn như thế này này." Một tay câm bánh, một tay đỡ bên dưới: "Như vậy sẽ không bị rơi vụn nữa.ˆ
"Nhìn xem, Tiểu Chân còn hiểu chuyện hơn con."
Tô Thiên Bảo đỏ mặt bỏ chân xuống, sau đó cúi người nhặt vụn bánh trên mặt đất bỏ vào miệng: "Không lãng phí!"
"Ngốc quá, rơi xuống đất bẩn thế kia mà!" Vương Nguyệt Nga kêu lên.
"Không bẩn không bẩn, mới rơi mài!"
Phòng khách rất náo nhiệt, Tô Hàm đang bóc cam, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với anh Từ: "Cá thây ma bây giờ đều mọc chân rồi, tốc độ di chuyển trên cạn đặc biệt nhanh, ý kiến của tôi là nếu tốc độ không bằng thì đừng cứng đối cứng, đào hố chôn xăng, dụ chúng xuống hố rồi châm lửa đốt là xong chuyện."
"Phương án này là an toàn nhất, nhưng mà khu an toàn Thiên Dương hình như thiếu nhiên liệu rồi, trước đó vì chặn cá thây ma lên bờ đã tiêu hao quá nhiều xăng dầu.
Bên phía Bắc Kinh bây giờ phái người đến, xem ra cũng là nhìn thấy tình cảnh khó khăn của khu an toàn Thiên Dương, đến đây nhân lúc hỗn loạn để kiếm chác.
Anh Từ thở dài, nếu khu an toàn Thiên Dương có mỏ dầu thì tốt rồi, nhưng lợi ích không thể nào tập trung hết về một thành, khu an toàn Thiên Dương có mỏ sắt dồi dào, điều này đã phát huy tác dụng to lớn trong việc xây dựng thành phố.
"Tôi có một ít xăng dầu, có thể đưa cho anh trước. Cũng không cân phải dùng toàn bộ xăng dầu, xăng dầu chỉ là thứ giúp lửa cháy nhanh hơn thôi. Anh Từ, dạo này hơi loạn, tôi chỉ mong anh em hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ lân này. Về phần Thiên Bảo, phiên anh để ý một chút."
Anh Từ xua tay: "ÐĐêu là người một nhà, sao phải khách sáo thế. Cô nói xem, chuyện đó bao giờ mới kết thúc đây?" Anh Từ dùng ngón tay chỉ lên trời.
Tô Hàm lắc đầu, anh Từ cũng không hỏi thêm nữa.
Ba ngày sau, anh Từ và mọi người đi làm nhiệm vụ, mấy ngày đó mưa to liên miên, ban đêm tiếng sấm có thể vang cả đêm, rất nhanh sau đó nghe nói những nơi địa hình thấp trong khu an toàn đã bị ngập úng.
Nhiệm vụ đào rãnh thoát nước được ban bố, vô số người đội mưa ra khỏi nhà, nỗ lực duy trì hệ thống thoát nước của khu an toàn. Không có nhiệm vụ, Tô Hàm bị bảo vệ nghiêm ngặt trong căn biệt thự ở Mẫu Đơn Viên, những ngày mưa bão, số lượng nhân viên an ninh thậm chí còn tăng gấp đôi. Cô không thể biết được kết quả của cuộc đấu đá cấp cao, chỉ có thể phán đoán tình hình là tốt hay xấu từ số lượng nhân viên an ninh và sắc mặt của họ.
Tốt. Nhưng mà người bảo vệ cô lại nhiều hơn, có thể thấy tình hình nghiêm trọng.
Xấu. Nhưng việc vẫn có thể phái nhiều người đến bảo vệ cô như vậy, có thể thấy phe của Tề tướng quân vẫn còn giữ được lực lượng.
Điều cô có thể làm lúc này chỉ là ăn ngon ngủ kỹ, luôn giữ gìn thể lực và tinh thần, chờ đợi thời khắc cuối cùng.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên là lúc hơn ba giờ sáng, thời điểm lực lượng an ninh mệt mỏi nhất. Tô Hàm khi ngủ chỉ cởi bỏ áo ngoài, rất nhanh đã mặc lại, chỉ trong mười mấy giây, đội trưởng đội an ninh đã lên dẫn cô xuống hầm trú ẩn chống bom.
Bạn cần đăng nhập để bình luận