Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 137: A

Chương 137: AChương 137: A
Chương 137: A
Nhai cơm thật mạnh, Tô Vệ Quân nhớ ra một chuyện: "Anh cả, anh biết bà đồng ở thôn Dương Sơn mất rồi chứ?"
"Bà đồng mất rồi ư? Tôi không biết! Cậu nghe ai nói vậy?”
"Hôm trước tôi không khỏe, lên thôn Dương Sơn lấy ít thuốc mỡ... Dù sao thì bà đồng thực sự đã mất rồi, nghe nói bị người ta giết chết, máu chảy đầy giường, ôi, bà đồng tốt với Tiểu Nguyên nhà chúng ta biết bao, nể mặt Tiểu Nguyên mà tôi đi mua thuốc ở thôn Dương Sơn cũng được giảm giá, một người tốt như vậy sao lại mất rồi."
Tô Vệ Quân nhớ lại chuyện này vẫn thấy rất khó chịu, thật quá đột ngột! Ông ta còn đang đắm chìm trong tương lai tươi sáng mà bà đồng hứa hẹn cho vợ chồng ông ta, con gái ông ta là nữ hoàng cứu thế, sau này ông ta sẽ được hưởng phúc, giờ bà đồng mất rồi, con gái ông ta còn làm nữ hoàng được không?
Ông ta tiến đến bên Tô Vệ Quốc: "Bà đồng thực sự nói rất chuẩn, bà ấy nói Tiểu Nguyên nhà tôi là nữ hoàng cứu thế, sau này sẽ cứu cả thế giới."
"Phụt.' Tô Vệ Quốc phun cơm ra, bị sặc, ho liên tục: “Ha ha ha, chú hai ơi chú hai, cậu cũng tin lời đó sao, bà đồng lừa cậu đấy, tôi nghe thấy mà buồn cười lắm."
"Anh cả, bà đồng nói rất chuẩn mà anh không biết sao, anh cũng tin bà ấy mà.' Tô Vệ Quân không vui.
"Tôi tin, bà ấy tính toán khá chuẩn nhưng tôi không phải thằng ngốc mà lời nào cũng tin." Tô Vệ Quốc vỗ vai em trai: "Được rồi, ăn cơm nhanh đi, lát nữa còn phải ra cắt lúa nữa, bận chết đi được!
Chuyện này sau đó Tô Thiên Bảo đã lén báo cáo lại cho Tô Hàm nghe: 'Cha phun cơm vào mặt chú hai kìa ha ha.ˆ
Buổi chiêu đổi Tô Hàm đi cắt lúa, cô mặc quần áo dài tay dài chân, buộc chặt ống quần ống tay, trên mặt còn bịt kín, như vậy cũng không thể hoàn toàn ngăn được những chiếc lá lúa cứng ngắc cứa vào da thịt. Vết thương khi mồ hôi chảy qua vừa đau vừa ngứa, chớp chớp mắt, mồ hôi sẽ trực tiếp nhỏ xuống từ lông mi.
Mậệt, đau, nóng nhưng niêm vui được mùa có thể đè nén tất cả, đây là lương thực cứu mạng thực sự.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Tô Nguyên cũng xuống ruộng giúp gặt lúa, mệt đến mức suýt ngã mấy lần.
"Về nhà đi, để cha mẹ làm là được." Cát Thu Lệ nói với cô ấy.
"Hai người làm đến bao giờ mới xong." Tô Nguyên lẩm bẩm: "Con ra ngoài nghỉ một lát, lát nữa sẽ quay lại giúp." Cô ấy thực sự mệt, cha mẹ không nỡ để các anh trai xuống ruộng, các anh trai cũng không muốn xuống, thế là thực sự không xuống, cô ấy nói thêm hai câu còn bị trách móc.
Hai người họ ở nhà cũng chẳng làm gì, chị dâu mang thai không làm được việc, cô ấy thì làm, nấu cơm xong còn phải dọn dẹp nhà cửa, vừa mệt thân vừa mệt lòng.
Đất nhà cô ấy và đất nhà họ Hạ ở cùng một hướng, khi bà Hạ tập tễnh đi đưa nước cho Hạ Ví Thông, bà ta nhìn thấy Tô Nguyên mặt mày tái nhợt ngồi nghỉ trên bờ ruộng, không nhịn được cau mày.
Bà ta đã biết tâm tư của con trai, những người bạn quen biết trong làng nói chuyện với bà ta, bảo rằng thấy con trai bà ta ở chỗ vắng vẻ kéo Tô Nguyên nói chuyện, Tô Nguyên hất tay ra, con trai bà ta vẫn bám riết không buông.
Người bạn đó còn cười nói: "Trước kia còn nghe nói Ví Thông nhà bà quen với Tô Hàm, giờ lại đến Tô Nguyên, Vĩ Thông đây là đối đầu với con gái nhà Vệ Quốc rồi..."
Người ta chỉ trêu đùa thôi nhưng bà Hạ nghe vào tai lại thấy khó chịu vô cùng. Dạo trước Tô Hàm tát con trai bà ta một cái, chuyện này có người thích hóng hớt biết được, cũng đến trước mặt bà ta trêu chọc, giờ bà Hạ ghét Tô Hàm đến tận xương tủy, liên đới đến nhìn Tô Nguyên cũng bắt đầu thấy không vừa mắt.
Đúng vậy, trước kia bà ta không ưa Tô Hàm, chê nhà Tô Vệ Quốc nghèo, Tô Hàm chỉ là công nhân nhà máy, sau này không giúp được gì cho con trai bà ta, ngược lại còn liên lụy đến con trai bà ta.
Nếu lúc đó bà ta biết con trai thích Tô Nguyên, có lẽ sẽ hài lòng hơn, Tô Nguyên là sinh viên đại học, trong nhà còn có hai anh trai, đều là người giúp đỡ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận