Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 273:B

Chương 273:BChương 273:B
Chương 273: B
"Vậy, vậy thì cha phải làm sao, ông ấy sẽ chết, ông ấy sắp biến thành thây ma rồi..."
"Chị cũng không có cách nào, em không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, chị cũng không hiểu nổi." Đột nhiên Tô Hàm nảy ra một ý: "Chú hai có bị thây ma cào không?”
Đúng rồi, Khâu Vân Quang, anh Từ và Tô Vệ Quân có thể không bị thây ma cắn nhưng có bị thây ma cào không? Sống sót một năm ở thời mạt thế, chỉ cần từng tiếp xúc với thây ma, trừ khi thân thủ nhanh nhẹn, chưa từng mất tập trung thì đều có khả năng bị thây ma cào.
Ngay cả cô, cũng đã bị thây ma cào không chỉ một lân! Lúc chiến đấu với sói thây ma, còn bị cào mất một miếng thịt. Tiểu Nguyên ngẩn người: "Không, không biết, cha không nói gì cả-" Thật sự không nói gì sao? Cô ấy nhớ ra rồi, mấy ngày sau khi trở về từ thành phố A, cánh tay cha cô ấy hình như được băng bó, màu thuốc rượu thấm ra, là màu đỏ nâu.
"Cha con không cẩn thận bị trẹo tay." Mẹ cô ấy đã nói như vậy.
Cô ấy không để ý, sau đó băng được tháo ra, trong nhà không còn mùi thuốc rượu nữa, cô ấy càng quên bằng chuyện đó.
Tiểu Nguyên mở to mắt, nắm lấy tay Tô Hàm: "Không thể nào! Chị, không thể như vậy được! Chị cũng bị cào mài Em cũng vậy, em cũng bịt"
"Đúng, chị cũng bị cào. Tô Hàm nhìn tay mình, vết thương đã lành hẳn, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.
Nhưng ai biết được, vi-rút thây ma có xâm nhập vào cơ thể qua móng vuốt của thây ma hay không, ngủ yên một năm rồi mới lộ ra nanh vuốt hung dữ?
"Chị! Sao chị có thể bình tĩnh như vậy, em, em-' Tiểu Nguyên không muốn chấp nhận phỏng đoán này.
Xe dừng lại, Tô Hàm giằng tay khỏi Tiểu Nguyên, dọn đồ trên ghế phụ lái, anh Từ ngồi dậy.
"Xin lỗi đã làm em sợ, ôi." Anh Từ cười xin lỗi Tiểu Nguyên, xuống xe trước.
"Sao anh Từ lại đeo kính râm, còn trốn tránh... Chẳng lẽ anh ấy cũng-"
"Đúng, anh Từ cũng từng bị thây ma cào.
Tô Hàm day day sống mũi: "Những người bị thây ma cắn đều đã chết nhưng trong khu an toàn này chắc chắn có không ít người bị thây ma cào, dạo này em đừng ra ngoài." Hâu hết những dân làng làng Tô Gia đã tham gia dọn dẹp đợt thủy triều thây ma đều bị thây ma làm bị thương, nói như vậy thì trong khu an toàn, phân lớn những người sống sót của làng Tô Gia đều có vấn đề!
Tô Nguyên thất hồn lạc phách trở về, Tô Hàm vào nhà thì thấy chị dâu Từ đang ôm anh Từ khóc.
"Phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây..." Chị dâu Từ khóc nức nở.
'Không sao đâu, anh không sao đâu, em xem bây giờ anh vẫn khỏe mạnh mà, thật ra chỉ bị đau mắt đỏ thôi ha ha... Anh Từ cố gắng an ủi vợ nhưng những người khác đều sắc mặt nặng nê.
Những vết loang đen của thây ma dần dần xuất hiện trên mặt anh Từ, từ cổ áo bò ra, ở trên mặt anh ấy giương nanh múa vuốt.
Nhìn thấy sắc mặt của đồng đội, lòng anh Từ chùng xuống, miễn cưỡng cười nói: "Tôi, tôi lại-" Chị dâu Từ vùng ra khỏi vòng tay anh Từ, ngẩng đầu nhìn thấy những vết đen trên mặt anh ấy, đau khổ và tuyệt vọng xâm chiếm trái tim cô ấy, cô ấy trợn mắt ngất đi.
“Tĩnh Nghiên!"
Đợi đến khi ổn định chị dâu Từ, Khâu Gia Đồng cũng bế Tiểu Chân đi, anh Từ mới mệt mỏi đau thương ngồi xuống: "Chúng ta nói chuyện đi."
Tô Hàm ấn cánh tay từng bị thây ma cào của mình, nói ra suy đoán của mình, cô nhìn mọi người: “Các anh có từng bị thây ma cào không?”
Tần Việt và lão Chu đều gật đầu, Tân Việt còn bổ sung thêm một câu: "Gia Đồng cũng vậy, có lẽ chỉ có chị Tĩnh Nghiên và Tiểu Chân là chưa bị cào. Nếu thực sự có liên quan đến việc bị thây ma cào thì cả khu an toàn này, những người chưa bị cào chỉ đếm trên đầu ngón tay!" Những người càng chiến đấu ở tuyến đầu thì càng dễ bị thương, đây là điều không thể tránh khỏi. Trước đây, họ còn từng mừng rỡ vì vết cào của thây ma không khiến người ta biến thành thây ma, cho rằng đây là con đường sống mà ông trời ban cho loài người, nhưng giờ xem ra, thế giới chết tiệt này căn bản không muốn cho loài người có đường sống, nanh vuốt dữ tợn chỉ là xuất hiện trễ mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận