Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 418:Œ

Chương 418:ŒChương 418:Œ
Chương 418: C
May là những gì muốn làm đã làm xong, cô đã mang đến một khởi đầu tốt cho kế hoạch thức tỉnh của loài người, loài người có thể đi trên con đường ít đẫm máu hơn để chào đón sự thức tỉnh, có được nhiều sức mạnh hơn để chống lại thế giới thây ma.
"Ý của cô thế nào?" Giáo sư Đường nói xong một tràng dài, thấy Tô Hàm đang ngẩn ngơ, không khỏi hỏi.
"Ý của tôi?" Tô Hàm mỉm cười: 'Ý của tôi có quan trọng không? Mùi hương trong phòng này rất đặc biệt, là đặc biệt dành cho tôi sao?"
Sắc mặt giáo sư Đường đại biến.
Không ai lên tiếng, Tô Hàm thích thú nhìn ông, đứng dậy đi dạo một vòng trong phòng, rồi mỉm cười nói: "Tôi cứ tưởng là muốn lấy nhu thắng cương, hóa ra là lấy cương trước, lại còn dùng bom khói với tôi. Sao các người biết được là tôi sẽ không đồng ý?”
Sắc mặt giáo sư Đường khó coi đến cực điểm, rõ ràng lúc này Tô Hàm đã phải ngất đi rồi mới đúng! Ông ta cố gắng trấn định, tự an ủi bản thân có lẽ là thuốc vẫn chưa ngấm, lúc trước là ông ta kéo dài thời gian, bây giờ đến lượt Tô Hàm kéo dài thời gian, cô đang chống lại dược tính!
Không chút do dự, giáo sư Đường ấn nút báo động trên cổ tay.
Không có tiếng động, không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Cái thứ đó_—" Tô Hàm đứng bên giường Tề tướng quân, nghiêng đầu mỉm cười: "Bị tôi bấm hỏng rồi."
Nhớ lại lúc mở cửa Tô Hàm đã đỡ mình một cái, giáo sư Đường run lên: "Cô, cô vậy mà, sao cô có thể—"
"Lúc ông mở cửa, mùi trong phòng đã bay ra hết, tuy rằng đối với tôi không có tác dụng, nhưng tôi không thích mùi đó. Hiện tại bên ngoài cửa cũng có người canh chừng tôi rồi nhỉ?"
Giáo sư Đường theo bản năng lùi lại, sau đó xông về phía cửa.
Điều này hiển nhiên là vô ích, khoảnh khắc xoay người ông ta đã biết mình nhất định sẽ thất bại, quả nhiên một luông gió lướt qua tai, tim ông ta lạnh toát, cổ họng đau nhói, sau đó liền mất đi ý thức.
Tô Hàm đặt ông ta nằm xuống đất, sau đó quay trở lại bên giường.
Cô không phải đặc biệt tức giận, đến tâng lớp như Tề tướng quân, rất nhiều chuyện không phải trắng đen rõ ràng. Trước kia cô được ra sức tâng bốc, hôm nay bị hy sinh, tất cả đều là kết quả của sự cân nhắc, trước kia cô sẽ không mừng rỡ, hôm nay cũng sẽ không thất vọng đau lòng.
Mỗi người đều có mục đích riêng, điêu quan trọng là cả hai bên đều tự nguyện, lân này cô không muốn bị lợi dụng, vậy thì chuyện này không thể thành.
Bất quá nếu Tề tướng quân không chết thì càng tốt, Tô Hàm suy nghĩ một chút, đưa tay lên, yên lặng nhìn một chiếc vảy màu vàng nổi lên trên cánh tay.
Năm ngoái cô đã hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh huyết mạch, vảy cá trên người cũng biến thành vảy rồng, lúc ở viện nghiên cứu, cô đã khống chế để bản thân hiện ra là vảy cá vàng, giáo sư Đường cho rằng cô là người thức tỉnh hoàn mỹ, có được sức mạnh của người cá nhưng vẫn giữ được hình dáng con người, đó hoàn toàn là hiểu lâm.
Ngay cả những người thức tỉnh hiện tại, ví dụ như Tần Việt, bọn họ đều là thức tỉnh nhờ tủy xương của cô, nói một cách nghiêm khắc thì không phải là người thức tỉnh từ người cá, thứ bọn họ thức tỉnh là sức mạnh của rồng, cho nên bọn họ mới không có đuôi cá. Chỉ là sức mạnh được kế thừa quá yếu ớt, vảy thể hiện ra ngoài là hình dạng vảy cá.
Chịu đau xé vảy rồng xuống, Tô Hàm đặt nó bên cạnh gối của Tề tướng quân, sau đó xoay người rời đi.
Bên ngoài, tầng hâm năm vốn không có một bóng người không biết từ lúc nào đã được bố trí đầy lính canh, tất cả đều là quân nhân mặc áo chống đạn.
Phó quan dẫn đầu vẫn luôn nhìn đồng hồ, đợi đến khi kim phút cuối cùng cũng nhích được mười vạch nhỏ, tức là mười phút đã trôi qua, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, tập trung tinh thần chờ đợi giáo sư Đường bên trong ra lệnh hành động.
Nhiệm vụ hôm nay vô cùng đặc biệt, bọn họ phải bắt giữ nhân loại thức tỉnh đầu tiên là Tô Hàm. Mà bước đầu tiên để bắt giữ cô, là đưa cô đến tâng hầm năm, đặt cô vào một môi trường không thể dễ dàng trốn thoát, bước thứ hai là dẫn dụ Tô Hàm đến phòng của tướng quân, để cô trong trạng thái không hề phòng bị hít phải loại thuốc mê đặc chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận