Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 363: €

Chương 363: €Chương 363: €
Chương 363: C
Lòng cô chợt tĩnh lặng, Tô Vệ Quân đã nghẹn ngào gọi một tiếng "Tiểu Hàm".
Gặp Tô Vệ Quân là một chuyện ngoài ý muốn, Tô Hàm hoàn toàn không có ý định ôm mặt khóc lóc nhận nhau, đối với cô, Tô Vệ Quân sớm đã là một người xa lạ. Cô thu hồi tâm mắt, kéo Bạch Đông xoay người rời đi. Phía sau Tô Vệ Quân loạng choạng đuổi theo, rất nhanh đã lạc mất Tô Hàm.
Ông ta ngơ ngác đứng giữa đám người, mãi đến khi Cát Thu Lệ chen vào kéo ông ta, cằn nhằn: "Ông chạy lung tung cái gì thế! Phía trước lại đến một xe rau, đang dỡ hàng đấy! Nhanh lên, chúng ta đi nhặt đồ rơi vãi!"
"Tiểu Hàm, tôi nhìn thấy Tiểu Hàm rồi."
"Đi thôi... Ông nói gì cơ? Ở đâu! Ở đâu cơi Nó còn sống sao?”
Sau khi về nhà, Tô Hàm không hề nhắc đến chuyện này với Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga.
Khu an toàn rất rộng lớn, tương đương với sáu thành phố, hôm nay cô đến khu chợ của thành phố bên kia cũng là tình cờ, lần trước khi đi làm nhiệm vụ cô đã mang vê một bộ bàn ghế gỗ trắc đỏ nguyên vẹn, chợ bên kia có cửa hàng đồ gỗ lớn nhất khu an toàn, cô đến đó để bán bộ bàn ghế, đổi lại được năm nghìn hai trăm cân lương thực.
Thế giới này có người ăn không đủ no, có người vất vả mưu sinh, cũng có người vì một bộ bàn ghế mà vung tiền như rác.
Lương thực được vận chuyển về nhà, chất đầy cả phòng khách. Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga trở về từ cửa hàng, trên đường ởi liên tục được người nhà của các thành viên trong đội ngũ khen ngợi: "Con gái nhà bác thật là giỏi giang!"
Không phải là giỏi giang sao! Vương Nguyệt Nga nhìn thấy lương thực chất đầy phòng khách, cười đến nỗi mắt híp thành một đường chỉ, tối đến còn muốn trải chiếu ngủ luôn ở phòng khách.
"Tôi nghe nói khu an toàn đang làm cái gì mà thẻ tích điểm, hay là chúng ta đem số lương thực này đi gửi vào đó?" Tô Vệ Quốc hỏi.
Tô Hàm: "Gửi đi ạ" Số vật tư này cô không cất vào không gian, chính là có ý định gửi vào thẻ tích điểm.
Vương Nguyệt Nga lo lắng sẽ bị mất: "Thẻ tích điểm đó có đáng tin cậy không? Tôi sợ gửi vào đó rồi sẽ mất."
"Chắc là không có vấn đề gì đâu, khu an toàn Thiên Dương phát triển tốt, mấy năm nay đều được mùa. Trao đổi vật phẩm vẫn quá phiền phức, sau này chắc chắn phải thay đổi. Con nghe nói những người đầu tiên gửi tiết kiệm trên một vạn cân lương thực, sẽ được tặng một con lợn sống đấy."
Nghe Tô Hàm nói đến con lợn sống, Vương Nguyệt Nga liên xiêu lòng: "Vậy... vậy thì gửi đi?"
Mùa hè năm thứ tư của ngày mạt thế, sau khi vụ xuân kết thúc, khu an toàn Thiên Dương đưa ra chính sách tiên tệ mới, sử dụng điểm tích lũy để đổi lấy vật tư, khuyến khích sau này sử dụng điểm tích lũy để giao dịch trên thị trường, thúc đẩy thương mại đi vào quỹ đạo.
Tô Hàm mang số vật tư để lộ ra ngoài của gia đình đi gửi, trở thành một trong những người đầu tiên có số dư trên mười vạn điểm tích lũy.
Theo quy định đổi thưởng, cô nhận được một thẻ tích lũy có mười vạn điểm và một con lợn béo ú nặng ba trăm cân. Cùng lúc đó, các khu chợ, trung tâm thương mại, cửa hàng ở các khu chợ đều được lắp đặt máy quẹt thẻ chuyên dụng, chỉ cần là thương nhân hợp pháp đều không được từ chối sử dụng điểm tích lũy trong thẻ để giao dịch, thương nhân nào vi phạm sẽ bị xử phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Chính sách tiên tệ mới được triển khai râm rộ hơn, một năm mới ổn định, nên kinh tế của khu an toàn Thiên Dương càng thêm phồn vinh, nghe nói bên khu an toàn Bắc Kinh đã sử dụng thẻ tích lũy từ lâu, biết đâu một ngày nào đó thẻ tích lũy của hai khu an toàn có thể sử dụng chung với nhau.
Năm nay, Tô Thiên Bảo đã có bạn gái, cô gái đến từ một thành phố khác, hai người quen nhau khi đi làm nhiệm vụ, tên là Liêu Thi Văn.
Cô ấy rất thích Tô Thiên Bảo, vì ly tán gia đình nhiều năm, cô ấy vẫn luôn sống một mình, vì vậy sau khi nhiệm vụ kết thúc, cô ấy đã trực tiếp theo Tô Thiên Bảo đến đây định cư. Hai người mới xác định mối quan hệ vào mùa xuân, Tô Thiên Bảo lập tức nói với gia đình, về việc này Tô Hàm cũng không có gì phải dặn dò cậu: "Em đã là đàn ông trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận