Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 475: D

Chương 475: DChương 475: D
Chương 475: D
"Bình thường điểm số của cậu trong lớp thế nào?" Người bạn đồng nghiệp hỏi, sau khi nghe Tô Hàm kể về một vài thứ hạng, cô ấy ngạc nhiên nói: "Liệu điểm số có bị sai không? Cậu hãy đến trường hỏi thử xem."
"Quá xa, lại quá phiên phức." Tô Hàm yếu đuối, cô không dám.
Cô cứ thế tiếp tục cuộc sống làm công nhân, chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Vĩ Thông, hai người yêu nhau, sau đó theo Hạ Vĩ Thông đến thành phố nơi anh ta học đại học, tìm việc làm ở đó. Cô đổi việc làm nhiều lần, cuối cùng ổn định ở vị trí thu ngân trong siêu thị, cho đến một ngày, đồng nghiệp Liễu Triết quấy rối cô, cô không chịu nổi, vội vàng rời khỏi siêu thị, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió đang nhanh chóng tiến đến phía sau cô.
Tô Hàm quay đầu lại, một cái gạt tàn thuốc bay đến, trong con ngươi của cô, nó ngày càng lớn.
Hoảng sợ, sốc, bối rối.
Tay chân Tô Hàm lạnh ngắt!
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, vẻ điên cuồng của Lý Trân, tiếng kêu thất thanh của Liễu Triết, tất cả đều xa dần trong nhận thức của Tô Hàm. Trong mắt cô chỉ còn cái gạt tàn thuốc này, đôi mắt vô thức co lại thành một đường thẳng, ánh sáng vàng bao phủ cả đôi mắt.
Năng lượng vô hình ảnh hưởng đến không gian này, cái gạt tàn thuốc như bị vô số sợi dây vô hình kéo giữ, khi chạm vào trán Tô Hàm, nó đột ngột dừng lại.
Bàn tay với những lớp da chai nhám nhô lên, nắm chặt cái gạt tàn thuốc trong tay.
Tô Hàm chớp mắt, trong không gian tính lặng này, cô cong môi, cười lạnh lẽo. "Bao nhiêu lần cũng vậy, mày đừng hòng kiểm soát tao nữa! Mày chỉ biết dùng những thứ hèn hạ, đến giờ vẫn chưa dám lộ diện gặp tao à?”
Cô bóp nát cái gạt tàn thuốc, tiện tay vung lên, cổ tay xoay một vòng, một thanh đao xương rồng được cô câm trong tay.
Chém mạnh một nhát, rõ ràng là chém vào không trung, nhưng không gian lại phát ra tiếng vỡ vụn.
Như một tấm kính bị đánh trúng, vô số vết nứt hình mạng nhện từ tâm điểm tỏa ra, không gian này cũng bắt đầu nứt vỡ từ nơi thanh đao xương rông chém trúng, Lý Trân, Liễu Triết, quây thu ngân, kệ hàng... tất cả đều vỡ vụn thành ánh sáng trắng. Vết nứt lan rộng, Tô Hàm thu đao, đâm thanh đao xương rồng xuống đất, lạnh lùng ngẩng đầu lên-
Mái nhà sụp đổ biến mất, để lộ bầu trời cũng đang đổ sập. Trong vài giây, mọi thứ đều sụp đổ, mặt trời biến mất, ánh sáng mờ dần, thế giới chìm vào hư vô.
Không biết đã phá vỡ bao nhiêu cảnh giới ảo, cuối cùng Tô Hàm cũng trở về nơi ban đầu.
"Không kéo tao nữa à? Tao có thể tiếp tục chém, đến đây đi.' Mặc dù cô đã không còn sức mạnh của Long Nữ để điều khiển thời gian, nhưng về ảo thuật không gian, không ai có thể giam giữ cô.
Không ai trả lời cô, Tô Hàm cười lạnh, cúi đầu tiếp tục nhìn vào vết nứt bị đuôi rồng đập vỡ trước khi bị kéo vào ảo cảnh. Nhìn vào vết nứt, cô không còn thấy làng Tô Gia, mà là một quả câu sáng lớn, tập trung nhìn vào, bên trong quả cầu sáng chính là Tô Nguyên.
Tiếp tục chém vào vết nứt, Tô Hàm nhảy vào, quan sát Tô Nguyên bị quả câu sáng bao phủ. Mí mắt cô không ngừng run rẩy, có thể thấy con ngươi của Tô Nguyên đang chuyển động, dường như muốn tỉnh lại.
"Tô Nguyên?" Tô Hàm gọi cô ấy.
Mí mắt Tô Nguyên run rẩy dữ dội hơn, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Tô Hàm chuyển sang quan sát thế giới này, phát hiện đây vẫn là một không gian hư vô, không khác gì bên ngoài vết nứt. Nhưng vẫn có sự khác biệt, nhìn kỹ mới phát hiện ra, hóa ra không gian này đầy rẫy những sợi dây mảnh, những sợi dây này dày đặc, gần như tạo thành không gian này, nếu không tập trung quan sát thì không thể phát hiện ra ánh sáng lóe lên ở một điểm nào đó.
Tiếp tục truy tìm nguồn gốc và điểm đến của những sợi dây, Tô Hàm phát hiện chúng một đầu cắm vào quả cầu sáng trên người Tô Nguyên, đầu kia cắm vào vô số hướng không nhìn thấy điểm cuối, chúng dường như hút lấy năng lượng từ quả cầu sáng trên người Tô Nguyên, quả cầu sáng đang dần thu nhỏ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận