Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 266: B

Chương 266: BChương 266: B
Chương 266: B
"Thời thế khác rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra." Hổ Gia cười hì hì: 'Mấy ngày trước không phải còn có người đến tìm tôi muốn thuê giết người sao, người phụ nữ đó trông cũng yếu đuối lắm, thế mới gọi là làm người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!"
Ba ngày sau, Tô Hàm nhận được hàng, hai khẩu súng và năm trăm viên đạn. Theo yêu cầu của cô, Hổ Gia còn tặng kèm cho cô bộ phận giảm thanh.
"Thứ này cũng khó kiếm lắm, nếu không phải tôi có mối quan hệ trong quân đội thì cũng khó mà có được." Hổ Gia vừa quạt mát vừa ngậm điếu thuốc trong miệng: "Tôi cũng không lừa cô, lấy của cô 1000 gam vàng là được!"
Tô Hàm liền lấy ra hai thỏi vàng, lúc đó trong cặp tài liệu cô lấy được trong chiếc xe bỏ hoang có mười ba thỏi vàng, mỗi thỏi nặng hai cân, còn có một số đồ trang sức bằng vàng bạc, không biết chủ nhân của khối tài sản lớn như vậy là ai, lại có thể tử nạn trên đường như vậy.
"Số còn lại, tôi muốn đổi xăng với Hổ Gia.
Hổ Gia ngồi thẳng dậy, cầm thỏi vàng lên cân thử, nụ cười trên mặt càng nồng nhiệt hơn: "Chuyện này đơn giản, tôi sẽ cân cho cô, đảm bảo không thiếu cô một gam nào."
Ông ta lấy cân điện tử ra cân, gật đầu hài lòng: "2322. 2 gam, trừ đi phần súng và đạn... Tôi tính thử xem, thêm cho cô bốn thùng xăng nữa! Một thùng 200 lít, ý tôi vẫn vậy, giá vật tư bây giờ không thể tính theo giá trước thời mạt thế được, xăng còn quý hơn cả súng đạn! Nếu không có súng đạn, vẫn có thể dùng vũ khí lạnh để giết thây ma, nếu không có xăng, xe sẽ thành sắt vụn, người ta có thể đi xa bằng hai chân sao?" "Tôi muốn mười thùng." Tô Hàm lại lấy ra một thỏi vàng, thời cơ không đợi người, không phải nơi nào cũng có thể tìm được người mua xăng thích hợp, cô phải tích trữ nhiêu hơn một chút.
"Được!"
Những người trong cửa hàng của Hổ Gia giúp cô bê thùng xăng lên xe, cuối cùng Tô Hàm tặng cho Hổ Gia một bao thuốc lá, cười nói: "Tôi cũng không hút thuốc, Hổ Gia đừng chê, cứ hút chơi cho vui! Vậy tôi đi trước, sau này lại đến đây uống trà với Hổ Gia."
Tiễn xe Tô Hàm đi xa, Hổ Gia ném điếu thuốc cho đàn em phía sau, đàn em nhanh tay đón lấy, cười hì hì: "Ôi chao, đây là thuốc tốt đấy, cô gái này làm việc thật hào phóng. Hổ Gia, tôi có thể hút không?"
"Hút đi, cuộc sống này là sống một ngày tính một ngày, có thể hưởng phúc thì cứ hưởng phúc, mặc kệ tương lail" Hổ Gia đi dép lê vào phòng trong, sờ sờ thỏi vàng rồi cất vào két sắt. Ông ta nhìn chằm chằm vào két sắt, mãi đến khi điếu thuốc cháy đến đầu lọc, ông ta mới hoàn hồn nhả tàn thuốc ra, uống cạn cốc trà nguội trên bàn, rồi lớn tiếng gọi người: “Gọi lão Tứ và những người khác về đây cho tôi, tôi có chuyện muốn nói!"
Nếu không phải lần này đi tìm người mua súng, ông ta còn không biết tình hình trong quân đội đã tệ đến vậy.
Quân đội thiếu súng đạn, quân nhu vẫn chưa được tiếp tế, không biết đến bao giờ mới thực sự cạn kiệt lương thực. Tất nhiên, trong thời gian ngắn vẫn có thể ứng phó được, cho dù không có súng đạn, quân đội cũng không phải là hổ giấy để mặc cho thây ma tàn sát. Nhưng Hổ Gia là người lo xa, tại sao ông ta lại ở lại đây?
Chẳng phải là coi trọng sức mạnh của quân đội có thể bảo vệ khu an toàn sao? Bây giờ thấy rõ ràng sức mạnh của quân đội đã suy yếu rõ rệt, ông ta liền nảy sinh ý định rút lui. Dù sao ông ta cũng đã định sẵn đường lui, chỉ chờ thời cơ đến là đi, sau gần một năm kinh doanh, ông ta đã có người, có của cải và vật tư, lúc nào cũng có thể đi.
Khu an toàn Thiên Dương sẽ là sân khấu lớn hơn, nơi đó còn có nhà máy quân sự, nhìn vào là biết đó là nơi nương thân tốt nhất!
Tô Hàm không biết suy nghĩ trong lòng Hổ Gia, cũng không biết rằng cộng đồng những người sống sót ở thị trấn Phong Hà trông có vẻ ổn định nhưng thực ra ẩn chứa nhiều rủi ro, những người bình thường ở dưới, làm sao có thể biết được nhiều tin tức như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận